Tân An Quỷ Sự

Chương 512: Máu

Chương Trước Chương Tiếp

Trâu Tiểu Đồng cảm thấy cổ họng mình như bị bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt, cậu ta kêu “ư ư” một lúc lâu cũng không thốt ra được một chữ nào, nhưng nếu để ý kỹ sẽ biết cậu ta đang cố gắng nói ra hai chữ “đại ca”Đúng vậy, người đứng trước mặt xấp xỉ tuổi cậu ta, dung mạo cũng giống cậu ta, bóng dáng nam hài tử trong đôi mắt đang rỉ máu của cậu ta không phải là đại ca thì còn có thể là ai chứ? Có điều, tại sao người đã chết mười năm rồi lại trở về?

Trâu Tiểu Đồng không hiểu nổi, lúc này đầu óc cậu ta đang hỗn loạn, mùi máu tanh tưởi trong mũi và miệng khiến đầu cậu ta đau đớn, huyệt thái dương cũng không ngừng đập loạn, đầu như sắp vỡ thành hai mảnh.

Nhưng ngay khi cậu ta sắp tới ranh giới mê man, bóng đen trước mặt lại cất tiếng. Giọng điệu chậm rãi, nhẹ nhàng và xen lẫn nỗi buồn vô hạn.

“Nguồn gốc của cắt giấy có liên quan đến Hán Vũ đế. Nghe đâu, Hán Vũ đế rất đau buồn sau cái chết của Lý phu nhân, để an ủi Hán Vũ đế, phương sĩ Lý Thiệu Ông đã cắt giấy chân dung Lý phu nhân, và dàn dựng một ‘vở kịch bóng giấy’ với tấm rèm và ánh nến, để Hán Vũ đế gặp lại Lý phu nhân một lần nữa qua tấm rèm. Người ngoài đều nói rằng đây chỉ là ảo ảnh được tạo ra bởi ánh nến lay động sau tấm rèm, nhưng ta không tin. Hán Vũ đế chắc chắn không phải kẻ ngu, sao có thể bị lừa bởi trò vặt như vậy? Đêm đó ông ta gặp được Lý phu nhân là vì cắt giấy gọi hồn, gọi một đám tàn hồn của mỹ nhân từ âm phủ về, để xoa dịu nỗi nhớ thương của Hán Vũ đế”

Trâu Tiểu Đồng lớn lên ở nông thôn, không nhận được mặt chữ, đầu óc cậu ta choáng váng khi nghe những lời này, không hiểu sao nhưng mà cậu ta còn chưa hiểu ra ý nghĩa trong câu chuyện thì người nọ lại tiếp tục nói.

“Tại mảnh đất cổ Nam Sính của nước Sở, dưới chân núi Kinh Sơn huyện Nam Chương, Đoan Công đã dùng thuật gọi hồn để chữa bệnh bằng cách sử dụng hình người cắt từ giấy. Trong lúc làm, Đoan Công đã cầm kéo và cắt ra năm người giấy bằng giấy vàng, tượng trưng cho tim, gan, tỳ, phổi và thận, và dùng lệnh bài để viết tên của linh hồn đã mất trên các người giấy, sau đó thắp hương cầu nguyện, nhảy múa để gọi hồn. Khi các vu sư ở khu vực Ngạc Đông gọi hồn cũng cắt người giấy và bỏ vào lư hương, sau đó vừa niệm chú vừa lấy gậy trúc hất khăn có dính người giấy, tượng trưng cho sự trở lại của linh hồn. ‘Kinh Sở tuế thời ký’ cũng ghi rằng ngày mồng bảy tháng Giêng âm lịch là ngày của con người, lấy bảy loại rau nấu canh, cắt giấy hình người dán lên bình phong, kẹp lên tóc, làm trang sức trao nhau…”

Nói đến đây, Trâu Tiểu Đồng vẫn không hiểu. Môi cậu ta run rẩy, cuối cùng mãi mới nói ra được câu đầu tiên: “Nhưng đệ… không gọi hồn đại ca…”

Bóng đen không nhúc nhích, một lát sau, hắn buồn bực nói: “Đệ không gọi, nhưng có người nóng lòng muốn gọi ta” Lúc này, giọng điệu của hắn khựng lại, trở nên lạnh lùng hơn một chút: “Tiểu Đồng, ta ở trong mộ một mình suốt mười năm, cảm thấy cô đơn không chịu nổi, đệ có bằng lòng… đi theo ta không…”

Vừa dứt lời, cánh cửa sau lưng Trâu Tiểu Đồng đột nhiên mở ra mà không gây ra một tiếng động, cậu ta quay đầu lại thì thấy bóng đen giống như một con quái vật hung dữ, ùn ùn kéo đến đè lên người mình, hoàn toàn nuốt chửng cậu ta.

***

Cửa phòng bị gió mạnh tạt vào, Lý Vân Trạch buồn bực vì tiếng động nên quyết định mặc quần áo đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng mưa gió bên ngoài.

Bên ngoài phòng, gió to gào thét, cây liễu lớn trong viện bị gió thổi đung đưa qua lại, cành cây quất trên không trung như những chiếc roi da đang vung lên điên cuồng.

Đột nhiên, chớp lóe sáng cả bầu trời, tiếp theo là tiếng sấm long trời lở đất vang lên trên đầu, cơn mưa xối xả trút xuống trong tích tắc, dệt thành một mạng lưới mưa không ngớt trong viện nhỏ của Trâu gia.

Lý Vân Trạch nhìn màn mưa gió trước mặt, hai hàng mày thanh tú nhíu chặt lại: Con chó giấy đã ra ngoài cả đêm, tại sao bây giờ vẫn chưa về? Chẳng lẽ nó đã gặp chuyện gì trong mộ Liên Đế rồi?

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ta đột nhiên dâng lên cảm giác lo lắng, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, thậm chí tim cũng đập nhanh hơn.

Đang lúc hoảng loạn thì đột nhiên có tiếng “rầm” ở bên ngoài phía sau cửa sổ nhỏ, như thể có vật gì đó va vào, làm cửa sổ rung lên.

Lý Vân Trạch vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới mở cửa sổ ra, đúng là thấy con chó giấy đang ngồi xổm trên bệ cửa sổ thở hổn hển.

Lý Vân Trạch ôm nó vào lòng: “May mà mày về ngay, nếu chậm hơn một chút thì giấy sẽ bị nước mưa thấm vào, đến lúc đó có lẽ mày sẽ dính chặt trên mặt đất không thể nhúc nhích được”

Vừa nói ra câu này, hắn ta đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, màu sắc của con chó giấy dường như đậm hơn một chút, kỳ lạ nhất là trên người nó có mùi tanh nhàn nhạt, mùi này xộc thẳng vào mũi khiến hắn ta không khỏi rùng mình.

Hắn ta giơ ngón tay lên và phát hiện trên tay mình cũng dính một lớp màu đỏ nhạt, không phải sơn mà là… máu người.

Lý Vân Trạch sững sờ tại chỗ, trong đầu chợt có hàng trăm ý nghĩ ùa về, nhưng mỗi ý nghĩ đều trôi qua rất nhanh, đến mức hắn ta không thể bắt kịp.

Ngay khi hắn ta còn đang ngẩn ngơ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu hoảng hốt của Trâu thẩm: “Tiểu Đồng… Tiểu Đồng đi đâu rồi? Tại sao trong phòng Tiểu Đồng không có ai?”

Lý Vân Trạch bị tiếng kêu run rẩy làm cho hoảng sợ đến mức giật mình, hắn ta chạy đến nội viện, vội hỏi vợ chồng Trâu thị đang hoang mang lo sợ: “Tiểu Đồng đâu? Nó mất tích hả?”

Trâu Dân nhìn hắn ta, nước mắt bỗng chốc rơi xuống, cánh tay cứng đờ của ông ta chỉ về phía phòng của Tiểu Đồng: “Không thấy thằng bé, giường cũng lạnh, có lẽ nửa đêm hôm qua đã đi rồi. Tiểu huynh đệ, ngươi nói xem… Tiểu Đồng đi đâu được chứ?”

Lý Vân Trạch không nói gì, lúc này, ánh mắt của hắn ta đã hoàn toàn bị con khổng tước giấy trên mặt đất thu hút: lông đuôi của nó rất đẹp, giống như một chiếc quạt phiến tinh tế, nhưng đôi mắt của nó đã biến mất, thay vào đó là một cái lỗ thủng màu đen, dường như nó đang lặng lẽ nói hết với hắn ta.

Lý Vân Trạch nắm lấy cánh tay của Trâu Dân, giọng nói của hắn ta đột nhiên trở nên trầm và khô khốc, như thể không phải hắn ta vậy: “Nói cho ta biết, rốt cuộc truyền thuyết mộ Liên Đế có phải thật không?”

***

Rêu lốm đốm trên phiến đá khổng lồ, che lấp những vết nứt do năm tháng để lại.

Lý Vân Trạch đang đứng ở bên cạnh bia đá, hắn ta đang bị mưa tạt lên một cách thảm hại, vẻ hoạt bát và tự nhiên thường ngày của hắn ta đã biến mất từ lâu, thay vào đó là sự suy sụp và tức giận không thể che giấu được.

Mái tóc dài đến thắt lưng xõa hờ hững trên mặt và vai, khiến khuôn mặt tái nhợt của hắn ta trở nên kỳ quái, hai điểm ánh sáng nhấp nháy trong mắt khiến người hắn ta càng trở nên quỷ quái, hình ảnh hắn ta đứng cạnh ngôi mộ cổ bên cạnh càng làm tăng thêm sự ma quái.

Hắn ta đi vòng quanh bia đá, cuối cùng nhìn vào hang động tối tăm bên cạnh tấm bia: đá ở cửa hang đã bị chuyển đi, dường như thứ kia biết rằng hắn ta sẽ tới nên mở cửa để đón khách, chứ không trốn tránh hay cố ra vẻ bí ẩn.

Lý Vân Trạch khẽ bật cười đầy chế nhạo: Không phụ công sức ta bỏ ra, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)