“Đại ca ngươi không trở ra sao?” Trái tim Lý Vân Trạch càng ngày càng thắt lại theo lời kể ngắn gọn của Trâu Tiểu Đồng. Hắn ta nhìn đứa bé trước mặt, nghĩ đến cảnh huynh trưởng cậu bé nhìn về phía ánh sáng lần cuối. Hắn ta đột nhiên như cảm nhận được gì đó, trong địa đạo âm trầm đáng sợ kia đang có gì chờ mình? Chẳng lẽ thật sự có một con hồ ly có bộ lông đẹp tươi ư?Trâu Tiểu Đồng gật đầu, “Ca ca không trở lại, đám nhỏ đợi ở bên ngoài rất lâu, mãi đến khi mặt trời sắp lặn, bóng tối giăng kín mặt đất thì bọn họ mới khóc lóc chạy về thôn báo chuyện ca ca mất tích cho người lớn”
“Sau đó thì sao? Cha ngươi có đi tìm ca ca ngươi không?”
Trâu Tiểu Đồng lại hít nước mũi, “Có tìm, không chỉ cha ta mà hầu hết mọi người trong thôn đều cùng đi tìm. Nhưng khi mọi người kéo nhau đến chỗ mộ cổ kia thì địa đạo đã sụp, cửa động bị mấy tảng đá lớn lấp kín. Đang lúc mọi người định dùng cuốc xẻng phá đá mở cửa động thì phát hiện có một thi thể nhỏ đang nằm trên bia đá cách đó không xa. Cả người ca ca bê bết máu, nằm vắt vẻo trên tấm bia đá loang lổ kia, hai tròng mắt bị móc ra, hốc mắt hướng về phía chiều tà mênh mang”
Lý Vân Trạch chợt cảm thấy lạnh sống lưng, hắn ta không nhịn được mà giơ tay che miệng, sau một hồi mới chậm rãi buông tay xuống, trong lòng đã hiểu vì sao Trâu Dân không muốn nhắc tới mộ cổ. Hắn ta nhìn Trâu Tiểu Đồng đang vân vê ngón tay, nhẹ giọng hỏi, “Sau đó cha ngươi… không truy cứu nữa sao?”
Trâu Tiểu Đồng cười như tự giễu, “Ông ấy muốn truy cứu lắm chứ. Nghe người khác nói lúc ấy cha như nổi cơn điên, cầm xẻng xông tới muốn đập bia đá kia. Nhưng còn chưa tới nơi thì có hai luồng khói xanh bay ra từ trong khe của tấm bia, uốn lượn bay lên trên, sau đó lại hóa thành hai bóng hình đứng trên đỉnh bia. Hai cái bóng này như ẩn như hiện, từ xa nhìn lại trông như hai nữ nhân đang mặc trang phục diễn kinh kịch. Bọn họ thấy cha cầm xẻng lao tới thì cũng không nói gì, chỉ đồng thời rút quạt gấp từ ống tay áo ra, quạt về phía trước. Động tác đó nhìn thì nhẹ nhàng nhưng lại khiến cha ta cảm thấy hốc mắt đau nhức, tròng mắt như muốn nhảy ra ngoài vậy. Ông ấy ném xẻng, nằm lăn lộn dưới đất ôm mặt gào thét thảm thiết, cũng may các thôn dân kịp thời chạy đến, cứu cha nên mới bảo vệ được đôi mắt của ông ấy”
Lý Vân Trạch đảo mắt một vòng, hỏi, “Nữ quỷ ư? Nơi đó thật sự có quỷ sao?”
Trâu Tiểu Đồng nhìn hắn ta, “Rất nhiều người đều thấy được, chẳng lẽ công tử còn không tin?”
Lý Vân Trạch cười nhạt, “Những gì mắt thấy chưa chắc đã là thật, nhưng chuyện này xảy ra ngay trước mắt người trong thôn thì hẳn không giả. Có điều từ đó về sau, xung quanh mộ cổ đó không phát sinh chuyện gì kỳ quái nữa sao?”
Trâu Tiểu Đồng lắc đầu, “Không có, sau khi xảy ra chuyện đó, người trong thôn không cho bọn nhỏ đến gần đó nửa bước. Cho dù là người lớn thì cũng tránh đi ngang qua đó vào ban đêm. Vì thế mộ cổ kia càng thêm hoang vắng, cỏ dại chung quanh mọc cao rất ghê người, công tử may mắn lắm mới không lạc trong đó đấy”
Đang nói, cửa phòng bỗng vang lên. Trâu Tiểu Đồng thấy thế, vội bò xuống giường đi mở cửa, thấy mẹ đang cầm bình thuốc đứng ngoài cửa thì lè lưỡi, chui qua bên người bà rồi chạy ra ngoài sân. Trâu thẩm quay đầu nhìn con trai một cái, rồi lại áy náy cười với Lý Vân Trạch, “Đứa nhỏ này thấy có người tới thì hưng phấn hẳn, nó không quấy rầy công tử chứ?”
Lý Vân Trạch cười, “Thằng bé không sợ người lạ, thật là người bạo dạn”
Trâu thẩm gượng cười, “Tính nó quả thực trái ngược với ca ca của nó” Nói đến đây ý cười trên mặt bà ta bỗng vơi đi một nửa. Bà ta đặt bình thuốc lên mép giường rồi cúi đầu rời đi.
Lý Vân Trạch nhìn bóng lưng không hợp tuổi của bà ta thì lẩm bẩm hai chữ: “Mộ cổ”
***
Mưa tạnh, mặt trăng tròn nhẹ hiện lên bầu trời, ánh bạc chiếu khắp mặt đất.
Một bóng đen từ nơi xa tới gần mộ cổ, sau đó đột nhiên chuyển hướng đi tới đống cỏ dại tươi tốt gần bia đá. Đường tới đây vô cùng lầy lội, đế giày của gã đã dính đầy bùn đất. Gã phải ngồi dựa vào bia đã, nhổ một nhúm cỏ bên cạnh để làm sạch đống bùn đất dính ở đế giày.
Sau khi xử lý xong, gã đứng dậy, tỉ mỉ đánh giá tấm bia đá cũ nát nhưng vẫn sừng sững này, ngón tay khô héo vuốt ve hoa văn trên bia. Mò mẫm trong chốc lát, gã nhếch môi cười hở hàm răng vàng, “Quả nhiên là có đồ tốt, ít nhất cũng phải ba, năm trăm năm. Tấm bia này cao lớn vậy chứng tỏ không phải là của kẻ nghèo túng”
Gã không trì hoãn thêm nữa, lấy xẻng từ cái túi trên lưng, bắt đầu đào xới xung quanh tấm bia đá. Sau một hồi tìm kiếm, gã đã tìm được đúng chỗ. Cái xẻng chạm vào một khối đá cứng rắn phát ra âm thanh trầm đục, đồng thời, một cái lỗ hiện ra.
Gã mừng rỡ, ném cái xẻng sang một bên, nhanh chóng chạy tới bên chiếc túi, tìm ra một thanh sắt nhỏ nhọn như cái đục. Gã vòng trở lại bên tấm bia đá, nhắm ngay hố sâu trên mặt đất rồi mạnh mẽ đâm xuống.
“Rắc” Bên trong vang lên tiếng đá rơi xuống.
Môi gã hơi run nhưng vẫn cầm xẻng lên đập thêm vài nhát khiến cái lỗ nhỏ kia rộng ra, to chừng eo người. Lúc này gã mới buông xẻng, rút một bó dây thừng từ lồng ngực ra. Gã buộc chắc một đầu dây lên tấm bia đá, đầu còn lại thì thả vào trong cửa động.
Gã thả dây càng lúc càng nhiều, nhưng kỳ quái là một bó dây sắp bị thả xuống hết mà đầu dây bên kia vẫn chưa chạm tới đáy. Cảm giác không ổn chợt dâng lên trong lòng gã. Trước kia gã đã từng xuống một ngôi mộ lớn hơn nhiều, nhưng cùng lắm thì chỉ dùng hết nửa bó dây thừng đã thấy đáy, sao ngôi mộ nhỏ này lại sâu thế chứ? Chẳng lẽ liên quan đến tập tục đặc biệt nào sao?
Nghĩ đến đây, gã rùng mình một cái, trong đầu chợt nảy lên câu cảnh cáo lúc trước của đồng bọn: “Đừng động đến cái mộ đó, nó thực sự rất tà khí, cẩn thận không lấy được gì còn phải táng mệnh ở đó”
Thình lình, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, cơ thể gã lập tức căng thẳng. Dây thừng trên mặt đất lại rơi nhanh hơn, hết vòng này đến vòng khác, nhanh đến mức bất thường. Giống như có kẻ nào đó đang ra sức kéo đầu kia của dây thừng vậy.
Cuối cùng toàn bộ dây thừng cuộn trên mặt đất đã rơi xuống hố, mà lúc này, nó đang căng ra, nối giữa cái bia và cái hố, không hề buông thõng như mọi lần.
Đến lúc này, gã mới thực sự cảm thấy không ổn, nhưng gã tỉnh ngộ quá muộn. Bởi vì trong động bỗng truyền ra những tiếng răng rắc rất nhỏ, dây thừng cũng theo đó mà nhẹ nhàng đong đưa. Giống như có người nào đó đang nắm chặt dây thừng mà bò lên.
Gã nhìn thẳng vào cửa động, nhìn bùn đất từ trong động bị đùn ra, cả người lại không thể nhúc nhích như là bị điểm huyệt.