Nghe vậy, Hữu Nhĩ tạm thời không nói nên lời, hắn ta định hỏi thêm gì đó, nhưng lại thấy Yến Nương ngồi xuống xích đu, nhắm mắt lại và đung đưa phát ra tiếng “kẽo kẹt”, rõ ràng cuộc thảo luận này đã kết thúcHữu Nhĩ bĩu môi, hắn ta nghĩ đến những con cua béo được phòng bếp gửi đến, đột nhiên quay đầu lại: “Cô nương, sao lần này lại thả chim Khuất Tử ra?”
Hắn ta đợi một lúc lâu cũng không thấy Yến Nương trả lời, đang định hỏi lại thì thấy nàng đã lật người, quay lưng về phía mình, cơ thể phập phồng lên xuống nhẹ nhàng, như đã chìm vào giấc ngủ say.
***
Đường phố phía Nam thành Tân An vẫn phồn hoa như xưa, nhà cửa hai bên chen chúc nhau, người đi đường nối vai nhau như nước chảy.
Tưởng Tích Tích đi theo sau lưng Trình Mục Du, đang tận dụng mọi cách để đi qua đám đông, vừa né tránh thương đội và xe đang đi trước mặt, vừa nói với Trình Mục Du: “Đại nhân, sao hôm nay đột nhiên lại có hứng thú đi dạo chợ vậy?”
Trình Mục Du mỉm cười: “Ta đến Tân An đã hơn một năm rồi, bình thường ngoài phá án ra thì chưa từng đi dạo phố lớn ngõ nhỏ trong thành, nếu sau này khi nhắc đến với người khác, ta không nói được phong tục tập quán ở đây, chẳng phải như thế sẽ khiến người ta chê cười à?”
Tưởng Tích Tích gật đầu: “Đại nhân nói phải, nhưng bình thường ta cũng không đi dạo chợ này, chỉ vì thằng bé Tấn Nhi ham ăn, nên ta mới biết một vài món, còn những món khác thì không biết” Nói đến đây, nàng ta chỉ sang một quán rượu bên cạnh, nói với Trình Mục Du: “Nói về Thanh Mai các này, rượu mơ ở đây nổi tiếng khắp đất nước, nhưng chỉ người dân Tân An mới biết, bánh hoa mai ở đây mới là ngon nhất, ngọt mà không ngấy, mềm giòn vừa phải, khiến người ta không thể quên, ngay cả Thấm Hương trai cũng không bằng. Đúng rồi, đại nhân, cả nhà bán bánh bao súp bên cạnh này nữa, vỏ mỏng nhân nhiều, súp sóng sánh, mềm mại thơm phức, còn có câu vè gì mà: ‘Cầm lấy nhẹ nhàng, đưa lên từ từ, mở miệng, húp nước súp, ăn sạch sẽ, miệng đầy hương thơm’ là nói nhà họ đấy…”
Nàng ta vừa nói vừa chép miệng, hoàn toàn không để ý Trình Mục Du đang đứng im không động đậy ở bên cạnh một gian hàng nhỏ bán vòng tay và vuốt ve một chiếc vòng tay bằng vàng có hình hoa mai.
Tưởng Tích Tích đi được vài bước mới nhận ra Trình Mục Du vẫn còn ở phía sau, nên nàng ta nhanh chóng quay lại, khó hiểu nói với hắn: “Đại nhân, tại sao ngài lại có hứng thú với đồ trang sức của nữ nhân vậy?”
Trình Mục Du đặt chiếc vòng tay xuống, trên mặt nở một nụ cười nhạt: “Yến cô nương đã giúp chúng ta nhiều lần, còn tặng cho Tấn Nhi nhiều đồ như vạy, ta nghĩ rằng chúng ta cũng nên tặng lại cho nàng ấy ít quà, chúng ta không thể không có lễ nghi”
Tưởng Tích Tích bĩu môi: “Nhưng sao Yến cô nương lại có thể thích đồ chơi của mấy tiểu nữ nhi như này, nếu đại nhân tặng những thứ này, chắc chắn sẽ bị nàng ấy vứt xó trong chớp mắt, chưa đến mấy ngày đã bám đầy bụi rồi”
Trịnh Mục Du thở dài: “Cũng đúng, những thứ thô tục như này làm sao có thể lọt vào mắt của nàng ấy? Nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, thật sự không biết nên tặng cái gì?”
Tưởng Tích Tích nhíu mày, một lát sau nàng ta đột nhiên vỗ tay: “Ta biết rồi, Yến cô nương là tú nương, sao đại nhân không tặng nàng ấy một bộ kim, dày mỏng dài ngắn, mỗi loại mỗi tính chất một bộ, có ích biết bao”
Trình Mục Du dở khóc dở cười trước lời nói của nàng ta, nhưng đang ở trước mặt mọi người, hắn không thể nói gì thêm, chỉ có thể lắc đầu, chắp tay sau lưng đi tiếp.
Nhưng chưa đi được mấy bước, người hắn đột nhiên bị người khác va mạnh vào, khi hắn quay lại thì thấy một đôi tay đầy bùn đất, nhìn tiếp lên tay áo đầy những mảnh vá, hắn thấy một người ăn mày gầy gò run rẩy đội nón vành kéo xuống rất thấp, nàng ta đang quỳ xuống nắm chặt góc áo hắn, khàn giọng nói: “Công tử, xin hãy thương xót, đã mấy ngày nay ta không ăn gì, xin ngài cho ta vài đồng”
Tưởng Tích Tích vội vàng bước tới, liếc mắt nhìn người đang quỳ trên mặt đất: “Thật đáng thương, nhìn qua là biết đã đói lâu ngày rồi” Vừa nói, nàng ta vừa lấy ra một nửa xâu tiền trong hầu bao đeo ở thắt lưng và nhét vào tay người ăn mày đó: “Cầm lấy mà đi mua ít đồ ăn, đừng để chết đói”
Người ăn mày nhận tiền, quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn, Tưởng Tích Tích không quen người khác hành lễ với mình, nàng ta cúi người xuống đưa tay ra định đỡ, nhưng nàng ta vừa cúi xuống đã thấy một tia sáng đột nhiên lóe lên trước mắt mình, thế mà trong tay áo người ăn mày kia lại trượt ra một con dao găm vừa ngắn vừa nhọn, ả ta nắm chặt dao trong tay, liều mạng đâm về phía bụng Tưởng Tích Tích.
Động tác của ả ta quá nhanh, Tưởng Tích Tích hoàn toàn không có phòng bị, đột nhiên bị như vậy thì không kịp né tránh. Tưởng Tích Tích chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao găm đang mạnh mẽ đâm về phía mình. May mắn thay, Trình Mục Du nhanh tay nhanh mắt, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn túm lấy vai ả ta kéo mạnh về phía sau, khiến ả ta ngã nhào xuống đất. Tay còn lại của hắn nắm chặt lấy cổ tay ả ta, mũi chân nhấc lên nhẹ nhàng tung chiếc nón trên đầu ả ta lên không trung.
Không có nón giữ, tóc trên đầu ả ăn mày rơi xuống tán loạn, ả ta ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt sáng rực của Trình Mục Du, sắc mặt ả ta tái xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Súc sinh, hôm nay ta phải bắt ngươi đền mạng”
Giọng nói của ả ăn mày không còn khàn khàn như trước, Tưởng Tích Tích cảm thấy hơi quen thuộc, vội vàng đứng dậy mới phát hiện người ngã trên mặt đất là Chung Mẫn. Thì ra mấy ngày nay ả ta ẩn nấp trong phố, không biết nghe được từ ai nói rằng Chung Chí Thanh bị Trình Mục Du nắm điểm yếu mới khiến cửa nát nhà tan, nên ả ta đổ hết mọi thứ lên đầu Trình Mục Du. Ngọn lửa báo thù ngày càng bùng cháy dữ dội trong lòng, và luôn muốn tìm cơ hội trả thù hắn.
Hôm nay ả ta lại nhìn thấy Trình Mục Du đi trên phố, cảm thấy trời đã ban cơ hội tốt cho mình, vì vậy đã mang theo dao găm chuẩn bị từ trước, vội vàng đi tới chỗ hai người họ.
“Chung Mẫn, cô đang làm gì vậy?”
Trình Mục Du nắm chặt cổ tay ả ta hơn nữa, Chung Mẫn nhìn đôi mắt đã từng xuất hiện trong giấc mơ của mình không biết bao nhiêu lần, đột nhiên cười to, tiếng cười vừa dứt, ánh mắt lại hiện lên vẻ hung dữ.
Trước khi Trình Mục Du có thể phản ứng nhiều hơn, trong tay ả ta lại lóe sáng. Chung Mẫn nắm lấy cơ hội cuối cùng, liều mạng cầm con dao găm khác đâm vào ngực Trình Mục Du.
“Đại nhân, cẩn thận!” Tưởng Tích Tích sợ hãi hét lên.
Trình Mục Du đột nhiên đứng dậy, dùng một tay chém xuống bề mặt dao, khiến nó rơi xuống.
Nhưng khi nhìn lại, đã thấy Chung Mẫn lẻn vào đám đông hỗn loạn, cho dù hắn và Tưởng Tích Tích có tìm thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng của ả ta nữa.