Tân An Quỷ Sự

Chương 506: Sinh mệnh

Chương Trước Chương Tiếp

Đến khi tiễn Yến Nương tới cổng tiệm thêu Tế Hồng, Tấn Nhi mới vẫy tay với nàng, sau đó xoay người và đi về phía phủ Tân An. Cậu vừa lắc lư túi thơm qua lại vừa nhảy chân sáo trở về. Chỉ trong chốc lát, bóng dáng Tấn Nhi đã biến mất sau cánh cổng lớn trước phủ Tân AnThấy Tấn Nhi đã rời đi, Yến Nương mới đẩy cửa bước vào tiệm thêu Tế Hồng. Nàng vừa bước qua ngưỡng cửa thì đã thấy Hữu Nhĩ đang xắn tay áo mò cua trong ao cá, vừa bắt cua vừa quay đầu lại và nói: “Cô nương! Đám cua này được nuôi đến độ béo phì ra, lại còn giương nanh múa vuốt nên thật sự rất khó bắt chúng!”

Yến Nương bước tới gần ghế dựa và ngồi xuống, nói một cách biếng nhác: “Ngày mai lúc nấu ăn, ngươi nhớ cho thêm thảo quả vào. Linh hồn của Tấn Nhi vừa trở về chỗ cũ nên cần dựa vào thứ đó để bình ổn tinh thần”

Hữu Nhĩ đồng ý nhưng lại hỏi bằng giọng điệu hoài nghi: “Cô nương! Ngày chúng ta vừa tới Tân An, cô đã lấy một sợi hồn phách của Tấn Nhi rồi khâu vào trong túi thơm, tại sao hôm nay cô lại trả cho tiểu tử đó?”

Yến Nương nằm ngửa, dùng một tay che mắt để ngăn trở ánh nắng trên đỉnh đầu và chậm rãi nói: “Hôm đó, ta lấy một sợi hồn phách của Tấn Nhi là vì thằng bé là huyết mạch duy nhất của Trình gia. Ta cho rằng nếu một ngày nào đó chúng ta không thể tìm thấy chứng cứ hạ độc của Trình Đức Hiên thì sẽ lấy tiểu tử kia để áp chế lão tặc này” Nói tới đây, nàng khẽ than thở: “Nhưng mà e là hiện giờ không thể dùng cách này nữa”

Hữu Nhĩ bắt được con cua cuối cùng một cách khó khăn, không quan tâm đến cái càng sắc nhọn của con cua mà vội vàng quay đầu và hỏi: “Tại sao lại không thể? Có phải vì cô nương đã có cảm tình với thằng bé nên mới không nỡ xuống tay với nó không?”

Yến Nương mỉm cười nhẹ nhàng: “Đồ ngốc! Nửa tháng trước khi tìm thấy thuộc hạ của Chung Chí Thanh, ngươi đã quên hắn ta từng nói gì rồi sao?”

Tròng mắt của Hữu Nhĩ đảo trái rồi đảo phải, cuối cùng trở về vị trí trung tâm trong hốc mắt. Hắn ta nói một cách lúng ta lúng túng: “Hắn ta nói rằng Chung Chí Thanh đã biết bí mật của Trình đại nhân, còn nói rằng Trình Mục Du cũng tham dự lễ tế truy điệu mười năm gì đó. Haiz! Tóm lại, hắn ta nói toàn những lời lộn xộn và lung tung, ta nghe cũng chẳng hiểu chúng có ý nghĩa gì. Dù sao thì cuối cùng, cô nương đã nói rằng không thể giữ lại người đó nên chúng ta mới kết liễu tính mạng của hắn ta”

Yến Nương bị Hữu Nhĩ chọc cười, tay cũng rời khỏi mí mắt, vừa ngồi thẳng dậy vừa nở nụ cười và nói: “Nếu không hiểu thì ngươi đừng cố suy nghĩ nữa. Bất luận thế nào thì ngươi cũng phải nhớ kỹ rằng, trước kia ta đã nghi oan cho Trình đại nhân, cho rằng hắn và phụ thân hắn là cá mè một lứa và cùng một giuộc với nhau. Hiện giờ, ta đã biết rằng Trình Mục Du không phải là một kẻ gian tà nên không thể bắt Tấn Nhi làm lợi thế để áp chế Trình Đức Hiên nữa, ngươi hiểu chưa?”

Hữu Nhĩ ậm ừ đáp lại, nhưng thật ra trong lòng hắn ta vẫn còn rất hỗn loạn. Hữu Nhĩ vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ của Yến Nương khi nàng biết được chân tướng vào một đêm âm u đầy gió cách đây nửa tháng. Lúc đầu, nàng vô cùng khiếp sợ. Nhưng sau đó, Yến Nương lại nện một quyền thật mạnh vào một gốc cây hòe sừng sững khiến nó đổ gãy tức thì. Nàng cứ liên tục nói rằng rất hối hận, còn nói là may mà chưa làm ra chuyện ngu ngốc nào, nếu không thì nàng sẽ phải ân hận cả đời.

Nghĩ đến đây, Hữu Nhĩ bèn lắc đầu. Con người trên thế gian này thật sự quá phức tạp, có người tốt và có cả kẻ xấu, có thể một sớm một chiều nào đó lại mất đi một mạng người. Hắn ta vẫn nên an phận làm một con khỉ chỉ biết nấu ăn và dọn dẹp đi thôi, còn những chuyện khác cứ nghe theo lời Yến Nương là được.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Hữu Nhĩ bèn bê mấy con cua to lên và vui vẻ đi về phía phòng bếp, nhưng vừa nhấc một chân lên thì hắn ta lại bất ngờ xoay người để nhìn Yến Nương và khẽ hỏi: “Cô nương! Rốt cuộc Hứa Đại Niên lấy mật rồng từ nơi nào? Lẽ nào lại là ông ta?”

Nụ cười trên môi Yến Nương đột nhiên biến mất, đôi mắt khẽ híp lại và liếc nhìn về phía trời xanh, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên một tia sáng sắc bén: “Nếu không phải ông ta thì còn là ai nữa? Trên đời này, kẻ có thể giết rồng cũng chỉ còn lại mỗi ông ta mà thôi. Năm đó, ngay cả ta cũng suýt mất mạng dưới tay ông ta. Mặc dù bây giờ ông ta đang bị thương nhưng vẫn có thể tàn sát một con rồng nhỏ có đạo hạnh yếu kém. Điều này cho thấy sức mạnh thật sự của ông ta đáng sợ đến mức nào”

Hữu Nhĩ giậm mạnh chân xuống đất: “Lão đạo sĩ đó đúng là thích nhúng tay vào chuyện của người khác, cái gì cũng muốn can dự vào. Theo ta thấy, ông ta chính là sao chổi trời giáng, là một tai họa khôn lường, là một kẻ hồ đồ trời sinh”

Yến Nương cười lạnh lùng: “Ngươi cho rằng ông ta cũng giống như ngươi, nghĩ tới là làm ngay chứ không có mục đích gì sao?”

Hữu Nhĩ há hốc mồm và trợn mắt: “Cô nương! Ta cũng chưa nghĩ ra, rốt cuộc cái tên xấu xa chướng mắt và phiền phức đó định làm gì vậy?”

Yến Nương chậm rãi đứng dậy khỏi chiếc xích đu, nói bằng giọng dõng dạc và nghiêm túc: “Tất cả những chuyện mà lão đạo sĩ tà đạo đó làm đều là để kéo dài sinh mệnh của mình. Ông ta đã hơn một ngàn tuổi rồi, nếu không được kéo dài tuổi thọ thì sao có thể sống lâu như vậy? Ngươi còn nhớ vết sẹo ngoằn ngoèo như một con rắn nhỏ trên cổ ông ta không? Đó là vết tích cho thấy ông ta đã giết người. Càng giết nhiều người thì vết sẹo đó càng dày lên. Đó cũng là lý do ông ta bị những oan hồn dưới tay mình cắn nuốt nguyên khí. Cứ trăm năm một lần, ông ta lại phải tìm một nơi không người để tu luyện”

Hữu Nhĩ ngơ ngác hỏi: “Vậy… Ông ta tạo ra Ngự Phách từ không chỉ đơn thuần là làm một quyển quái thư mà là muốn đoạt sinh mệnh sao?”

Yến Nương vỗ lên đỉnh đầu của hắn ta: “Bây giờ ngươi mới hiểu được sao? Tuy nhiên, với Tôn Hoài Cẩn mà nói, bất luận là Ngự Phách từ hay hàng trăm sinh mạng đã chết trong tay ông ta, Tôn Hoài Cẩn chỉ xem đó là một bữa điểm tâm vặt vãnh thôi chứ không phải là bữa ăn chính” Nói tới đây, vẻ mặt của nàng đột nhiên ảm đạm hẳn đi: “Hữu Nhĩ! Ngươi nói xem, trên đời này, sinh mệnh của ai quý giá nhất?”

Hữu Nhĩ suy nghĩ một hồi lâu rồi đáp: “Nếu xét cả trên thiên giới và dưới âm phủ thì rất khó nói, nhưng nếu chỉ nói tới nhân gian này thì đương nhiên là sinh mệnh của hoàng đế quý giá nhất”

Yến Nương nở nụ cười ảm đạm: “Không sai! Cho nên sau nhiều năm phiêu bạt trong thiên hạ, thứ mà ông ta muốn chiếm đoạt nhất chính là sinh mệnh của những vị hoàng đế. Năm đó, sở dĩ ông ta làm Ngự Phách từ là vì ông ta và Tần Vương đã sớm lập giao ước: ông ta giúp Tần Vương xoay chuyển trời đất và chiếm được thiên hạ, Tần Vương liền cho ông ta mười năm tuổi thọ. Ngươi phải biết rằng mười năm tuổi thọ của thiên tử không giống người bình thường. Bởi vậy, Tôn Hoài Cẩn đã kiếm chác lợi ích rất lớn từ lần giao ước đó” Nói đến đây, nàng khẽ “hừ” một tiếng: “Từ đó về sau, vì nếm được quả ngọt nên ông ta bắt đầu làm điều ác khắp nơi, không ngại nối giáo cho giặc, thậm chí còn hầu hạ hai chủ nhân khác nhau. Nếu ta đoán không lầm thì lúc đó, sở dĩ ông ta phản bội nước Liêu là vì Cảnh Tông Dương thọ đã tận nên không còn giá trị lợi dụng nữa. Vì vậy ông ta mới đầu quân cho Đại Tống ta và đổi chác với Lý Đức Nhượng”

Hữu Nhĩ nghe xong thì ù ù cạc cạc, nhìn chằm chằm ngón chân của mình rồi suy nghĩ một hồi, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên: “Ý của cô nương là ông ta và tiên đế cũng… cũng từng có một giao ước với nhau sao?”

Yến Nương liếc nhìn Hữu Nhĩ, môi bỗng nở một nụ cười tươi: “Sao tiên đế có thể rơi vào bẫy của ông ta được? Chỉ có điều, vì không thể lợi dụng tiên đế nên ông ta cảm thấy rất không cam lòng. Vì vậy, ông ta bèn âm thầm đầu quân cho một người khác”

Hữu Nhĩ liếm liếm đôi môi khô khốc và khàn giọng hỏi: “Là ai?”

“Là đệ đệ ruột được tiên đế thương yêu nhất và cũng chính là đương kim Hoàng thượng, năm đó vẫn còn là Tấn Vương”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)