Yến Nương nhìn bóng lưng hai người đang vội vàng rời đi thì lông mày hơi nhíu lại. Hiện giờ, vụ án của Chung Chí Thanh đã được giao cho Đại Lý tự xử lý, tại sao phủ Tân An lại phải vượt quá chức phận để làm thay việc của người khác, vội vàng tìm kiếm thuộc hạ đã bỏ trốn của Chung Chí Thanh? Mặc dù người nọ đã bắt trói cha con Trình Mục Du trên thuyền, nhưng với tính khí của Trình Mục Du thì hắn tuyệt đối sẽ không lấy việc công làm việc tư, để rồi cố chấp bắt người kia một cách phi pháp để trút giận cá nhânNghĩ đến đây, nghi ngờ vốn chưa tiêu tan lại chợt dấy lên trong lòng nàng: Nếu Chung Chí Thanh muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội thì ông ta chỉ cần giết chết Đỗ Chí Dũng là được, tại sao ông ta lại phải làm điều thừa thãi là bắt cóc cha con của Trình Mục Du? Chung Chí Thanh làm thế chắc chắn không phải vì chuyện cướp thuyền chở muối mà ắt hẳn là còn có lý do khác, hơn nữa bây giờ Trình Mục Du muốn tìm kiếm thuộc hạ của ông ta cũng là vì lý do tương tự.
Nhưng rốt cuộc thì lý do đó là gì?
Nghĩ vậy, Yến Nương nhanh chóng đi về phía tiệm thêu Tế Hồng. Nàng bước tới gần bàn ăn và nhẹ nhàng xoa đầu Tấn Nhi, sau đó tóm lấy Hữu Nhĩ – người vẫn đang ăn một cách hì hục – và kéo hắn ta đến dưới giàn nho.
“Cô nương! Tốt xấu gì cô cũng phải đợi ta ăn xong rồi hẵng nói chứ” Hữu Nhĩ vội vàng nuốt thức ăn xuống và than thở với Yến Nương một cách đầy bất mãn.
“Đợi ngươi ăn xong thì nước đã ngập tới đầu rồi” Yến Nương vừa nói vừa ném chiếc khăn tay vào lồng ngực của Hữu Nhĩ: “Lau miệng sạch sẽ rồi đi tìm một người cho ta”
“Ngay bây giờ sao?”
“Ngay bây giờ”
“Người đó là ai?”
“Thuộc hạ của Chung Chí Thanh. Nhưng ngươi phải nhanh lên, đừng để đám người Sử Kim giành trước”
***
Một ngày vào nửa tháng sau, không khí mùa thu vô cùng quang đãng và dễ chịu. Tấn Nhi đứng trong đình viện ở phủ Tân An và chắp một tay ra sau, dáng vẻ trông như một học giả già dặn đang gật gù đọc một vài câu thơ:
“Nhất trùng sơn,
Lưỡng trùng sơn,
Sơn viễn thiên cao yên thủy hàn,
Tương tư phong diệp đan.
Cúc hoa khai,
Cúc hoa tàn,
Tắc nhạn cao phi nhân vị hoàn,
Nhất liêm phong nguyệt nhàn*”
(*) Ý thơ lục bát:
Trập trùng đồi núi xa xa,
Xa xa đồi núi bao la trập trùng.
Trời cao khói sóng lạnh căm,
Tương tư dai dẳng lá phong đỏ màu.
Thu sang cúc nở đón chào,
Cúc tàn thu úa người sao chửa về.
Bay cao tái bắc nhạn về,
Một song trăng gió não nề riêng ta!
(Đỗ Chiêu Đức diễn Nôm)
Thấy cậu đọc một bài thơ dõng dạc như vậy, Trình Mục Du mỉm cười và hỏi: “Lẽ nào tiên sinh trong thư viện cũng dạy con bài này nữa sao?”
Tấn Nhi dừng lại và quay đầu nhìn cha mình: “Đây không phải là tiên sinh đã dạy con mà là con vô tình nghe Yến Nương đọc thơ sau đó ghi nhớ trong lòng. Tỷ ấy còn nói rằng tỷ ấy biết người viết bài thơ này nữa”
Trình Mục Du thắc mắc: “Yến cô nương nói nàng ấy biết Lý Dục sao?”
Tấn Nhi gật đầu: “Đúng vậy. Tỷ ấy nói người đời đều cho rằng Lý Dục là một kẻ nhu nhược và bất tài, chỉ am hiểu thi từ và âm luật chứ chẳng biết gì về việc trị quốc. Thật ra, mọi người đều đã hiểu lầm ông ấy rồi. Yến Nương nói rằng, mặc dù Lý Dục là một vị vua để mất nước nhưng tính tình của ông ấy rất ngoan cường và cứng cỏi. Năm đó, ông ấy từng chiêu mộ binh lính và dùng toàn lực chống cự, nhưng cuối cùng do sức lực chênh lệch nên binh bại như núi. Ông ấy mạnh mẽ hơn Mạnh Sưởng ở đất Thục nhiều”
Trình Mục Du thoạt đầu rất ngạc nhiên, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì nở nụ cười hiển nhiên: Nàng ấy là ai chứ? Cho dù nàng ấy có nói rằng nàng ấy quen biết Tần Thủy Hoàng và Hán Vũ đế thì hắn cũng không mấy ngạc nhiên.
Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến. Hai cha con đang nói chuyện thì chợt nghe thấy âm thanh cười nói truyền tới từ ngoài cửa. Không lâu sau, họ lập tức nhìn thấy Tưởng Tích Tích và Yến Nương bước vào. Hai người đều đang tươi cười, khuôn mặt của họ tỏa sáng dưới ánh tà dương rực rỡ và xinh đẹp lạ thường.
“Đại nhân! Yến cô nương mang quà tới tặng cho Tấn Nhi”
Nhìn thấy cả hai cha con đều ở đây, Tưởng Tích Tích liền mỉm cười và nói rõ mục đích Yến Nương đến đây.
Trình Mục Du khẽ nhướng đôi mày dài: “Tặng quà? Thời gian gần đây, số lần tiểu tử này tới tiệm thêu để ăn chực cơm ngày càng nhiều, sao Trình mỗ còn không biết xấu hổ mà nhận quà của cô nương chứ!”
Yến Nương liếc nhìn hắn: “Ta tặng cho Tấn Nhi chứ không phải đại nhân. Tại sao đại nhân lại từ chối thay người khác chứ?” Nói xong, nàng lấy một chiếc túi thơm từ cổ tay áo ra và nhét nó vào tay Tấn Nhi: “Này! Đệ nhìn thử xem có thích không?”
Tấn Nhi thấy túi thơm này vô cùng tinh xảo nên vân vê nó trong lòng bàn tay một cách vui vẻ và ngửi nhẹ: “Mùi thơm dễ chịu quá! Yến Nương tỷ tỷ cho thứ gì vào bên trong thế?”
Yến Nương mỉm cười với cậu: “Chỉ là một ít hương hoa mộc lan thôi. Nó có thể giúp ngăn ngừa gió và cảm lạnh, bổ phổi và thông mũi, cực kỳ thích hợp để đeo vào mùa thu”
Tưởng Tích Tích cầm túi thơm đó và nói: “Cô nương cẩn thận thật đấy. Đại nhân và ta còn chưa nghĩ đến chuyện này mà cô nương đã lo nghĩ rồi” Nói đến đây, nàng ta liếc nhìn Trình Mục Du một cách đầy ẩn ý: “Tấn Nhi thật sự có phúc khi được làm bạn láng giềng với cô nương. Nếu sau này quan hệ giữa cô nương và Tấn Nhi thêm phần thân thiết thì…”
Nàng ta mới nói tới đây thì cửa viện đột nhiên bị đẩy ra. Sử Phi vội vàng chạy vào, trên mặt nhễ nhại mồ hôi. Thấy Yến Nương cũng đang ở đây, Sử Phi cố nén biểu cảm căng thẳng và bước nhanh đến bên cạnh Trình Mục Du, sau đó nhỏ giọng thì thầm gì đó với hắn.
Nhìn thấy cảnh này, Yến Nương biết điều nhẹ nhàng thi lễ và nói: “Đại nhân còn có việc quan trọng phải xử lý nên ta xin cáo từ trước” Dứt lời, nàng lại nhìn về phía Tấn Nhi: “Cua trong ao cá đã béo lên rồi. Ngày mai Hữu Nhĩ sẽ huýt sáo ra hiệu, đệ nhớ sang ăn đấy nhé”
Tấn Nhi hưng phấn gật đầu, nắm tay để kéo Yến Nương ra ngoài và nói liên thanh: “Con tiễn Yến Nương ra ngoài. Con tiễn Yến Nương ra ngoài đây”
Lúc bóng dáng hai người biến mất ở cuối hành lang, Trình Mục Du mới vội vàng dập tắt nụ cười, quay đầu nhìn Sử Phi và trầm giọng hỏi: “Ngươi vừa nói là đã tìm thấy thuộc hạ của Chung Chí Thanh sao?”
Sử Phi gật đầu: “Người đã được tìm thấy, tuy nhiên thứ mà thuộc hạ phát hiện lại là một xác chết, hơn nữa đã sớm bốc mùi hôi thối rồi. Có lẽ người nọ đã chết nửa tháng trước”
“Đã chết?” Tưởng Tích Tích không kìm được mà thốt ra hai chữ này: “Tại sao hắn ta lại chết?”
Khuôn mặt của Sử Phi lộ vẻ khó xử: “Khi ta tìm thấy người đó thì thân thể của hắn ta đã bị mục nát và đen sì rồi, hơn nữa trên cơ thể hắn ta cũng không có vết thương rõ ràng nên không thể nhìn ra nguyên nhân cái chết. Nhưng ta chắc chắn một điều rằng hắn ta không bị đầu độc, cũng chẳng phải bị người khác bóp cổ mà mất mạng, bởi vì nếu chết theo hai cách đó thì thi thể sẽ có dấu hiệu rõ ràng”
“Không bị bóp cổ, cũng chẳng bị trúng độc, lại không có vết thương ngoài da” Tưởng Tích Tích vuốt cằm và khẽ lẩm bẩm: “Đại nhân! Vậy rốt cuộc hắn ta bị thứ gì hãm hại?”
Trình Mục Du đưa mắt nhìn xa xăm, trên mặt lộ ra biểu cảm khiến người khác không thể nhìn thấu: “Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là ai đã giết hắn ta? Mục đích của kẻ giết hắn ta là gì?”
Hắn nhìn hai người đang trầm tư suy nghĩ và nhẹ nhàng nói: “Hai ngươi lui ra ngoài trước đi. Ta còn có vài việc phải giải quyết”
Sử Phi và Tưởng Tích Tích sửng sốt, sau đó vội vàng hành lễ với Trình Mục Du và rời khỏi viện. Khi đã ra ngoài, Tưởng Tích Tích bèn vuốt cằm và lẩm bẩm: “Tới tận bây giờ, ta vẫn chưa nghĩ ra tại sao đại nhân nhất định phải tìm bằng được người đó, vả lại chỉ phái vài người chúng ta tìm kiếm chứ không cho người khác biết. Đại nhân cứ tỏ ra thần bí khiến ta cảm thấy chuyện này chẳng đơn giản chút nào”
Sử Phi vỗ nhẹ lên vai nàng ta và cười khà khà: “Nếu cô không thể nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa. Bất luận thế nào, chúng ta cứ làm theo phân phó của đại nhân là được. Cho dù có đoán được mọi chuyện thì chúng ta cũng không thể tiết lộ với người ngoài để tránh gây thêm rắc rối”
Tưởng Tích Tích sửng sốt: “Rắc rối? Có chuyện gì sắp xảy ra sao?”
Sử Phi khẽ thở dài, vừa lắc đầu vừa cười với Tưởng Tích Tích, sau đó đi về phía hành lang mà không nói lời nào.