Tân An Quỷ Sự

Chương 504: Phúc họa đan xen

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe vậy, Trình Mục Du bèn đỡ trán: “Cô nương thật sự đã hiểu lầm ta rồi. Từ đầu đến cuối, ta là người duy nhất biết chuyện này. Ta tuyệt đối không hề kể với cha mình!”Đôi mày Yến Nương khẽ giãn ra, hỏi lại: “Thật không?”

“Sao ta dám lừa gạt cô chứ!”

Nàng liền thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, ta tạm thời tin tưởng đại nhân vậy”

Thấy Yến Nương không tiếp tục truy hỏi nữa, trong lòng Trình Mục Du chợt cảm thấy may mắn và vui mừng. Nếu nàng tiếp tục đào bới chuyện này thì hắn thật sự không biết phải nói gì nữa. Lẽ nào hắn lại nói với nàng rằng Trình Đức Hiên tới đây là để kiểm chứng xem nàng có thật sự thích hợp làm con dâu của Trình gia hay không?

Nào ngờ đâu, hắn chỉ vừa thả lỏng một lát thì nàng lại đột nhiên nhắc đến Trình Đức Hiên: “Chung Chí Thanh chết thảm, Chung Mẫn lại mất tích. Chắc hẳn là vì đại nhân đã bỏ lỡ một mối nhân duyên tốt cho nên bây giờ lệnh tôn đang vô cùng đau lòng”

Trình Mục Du lập tức sửng sốt: “Sao cô nương lại biết?”

Yến Nương ra sức bĩu môi với Tấn Nhi: “Đương nhiên là ta nghe tiểu tử này nói rồi”

Trình Mục Du lại bóp trán và nói: “Chẳng biết thằng bé nghe được chuyện này từ đâu nữa. Cô nương đừng để ở trong lòng” Hắn nhanh chóng thay đổi đề tài câu chuyện vì không muốn nói thêm về bản thân nữa: “Sau khi Chung Chí Thanh chết, bọn ta đã lục soát trong nhà ông ta và tìm thấy những bức thư mật mà ông ta đã lén lút thông đồng với nước Liêu, đồng thời xác nhận tội danh cướp thuyền chở muối của Chung Chí Thanh. Tuy nhiên, Chung Mẫn lại đột nhiên biến mất, tới tận bây giờ vẫn chưa tìm ra tung tích!”

“Phụ thân chết thảm, nhà bị lục soát, toàn phủ bị lật đổ chỉ trong một đêm. Thật ra chuyện nàng ta chạy trốn đã sớm nằm trong dự đoán của ta rồi. Nhưng mà…” Yến Nương do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra những lời đã cất giấu trong lòng bấy lâu nay: “Ta nghe nói sau khi Chung phủ bị lục soát thì đã đào được rất nhiều vàng bạc ở dưới đất, chuyện này là thật sao?”

Trình Mục Du gật đầu và đáp: “Cô nương nói không sai. Tuy Chung Chí Thanh là một đại quan nhị phẩm của triều đình nhưng nếu cả đời không ăn không uống thì cũng chẳng thể tích góp được nhiều vàng bạc như vậy. Do đó, ta nghi ngờ rằng ông ta đã cấu kết với huynh đệ Đỗ thị từ lâu. Vụ cướp thuyền chở muối lần này cũng không phải là vụ cướp đầu tiên mà ông ta thực hiện. Hơn nữa, Chung Chí Thanh còn bị chim Khuất Tử giết chết bằng cách mổ da xẻ thịt. Vì vậy ta đoán là ông ta cũng liên quan tới sự kiện mười sáu năm trước”

Hắn chợt trông thấy sắc mặt Yến Nương trở nên nghiêm túc nên bước tới gần và nhẹ nhàng nói: “Không dám giấu giếm cô nương, hôm nay Trình mỗ tới đây gặp cô là vì chuyện này: Đêm hôm đó, Hứa Đại Niên có từng tiết lộ chuyện gì với cô không? Mong cô nương kể lại chi tiết cho ta biết!”

Yến Nương dịu dàng cụp mắt xuống: “Đại nhân đoán đúng rồi. Vụ án mười sáu năm trước quả thật là do Chung Chí Thanh gây ra. Sở dĩ ta chưa nói chuyện này với ngài là vì tất cả bằng chứng đều đã biến mất cùng với cái chết thảm khốc của Chung Chí Thanh. Nếu ngài cứ tiếp tục truy cứu thì e là sẽ liên lụy đến người khác”

Nghe vậy, Trình Mục Du lập tức chấn động: “Yến cô nương nói vậy là có ý gì? Vụ án mười sáu năm trước đã iên lụy đến những người vô tội rồi. Nghiêm Khánh Dương, phó tướng quân của đội quân canh giữ biên giới đã phải chạy trốn vì vụ án này, tới tận bây giờ vẫn không có tin tức nào…”

Yến Nương trông thấy vẻ mặt buồn bã của Trình Mục Du thì mỉm cười: “Đại nhân! Ngài gặp Tưởng cô nương lần đầu tiên ở đâu vậy?”

Trình Mục Du cảm thấy bối rối và khó hiểu trước câu hỏi đột ngột của nàng: “Tại sao cô nương lại đột nhiên nhắc đến Tích Tích? Ta đã cứu nàng ta ở một vùng núi sâu tại biên giới hai nước Tống và Liêu. Nơi đó được gọi là núi Nê Cô. Lúc đó, cha của nàng ta và những dân làng khác đều bỏ mạng dưới tay quân Liêu. Nàng ta là người duy nhất còn sống sót…” Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt ngây ngẩn nhìn thẳng vào Yến Nương, đáy mắt ngập tràn kinh ngạc.

Yến Nương cũng nhìn hắn và nói: “Hứa Đại Niên kể rằng, Nghiêm Khánh Dương đã dẫn đội quân ẩn náu trong dãy núi Nê Cô. Bọn họ mai danh ẩn tích và đã ở đó suốt tám năm trời cho đến khi bị phát hiện và diệt khẩu bởi đám quân Liêu do Chung Chí Thanh phái tới. Ta nghĩ bởi vì năm dài tháng rộng nên Nghiêm Khánh Dương và thuộc hạ của ông ấy đã sớm thay đổi diện mạo của mình. Hơn nữa, đội quân của nước Tống đã thay đổi một số nhân lực, cho nên khi các người tiến vào núi Nê Cô và nhìn thấy thi thể của họ, các người cũng không nhận ra rằng đó chính là người mà triều đình đã luôn tìm kiếm suốt tám năm trời”

Nghe vậy, vẻ mặt Trình Mục Du chuyển từ sự ngạc nhiên lúc đầu sang sự buồn bã và bi thương: “Tích Tích chính là nữ nhi của Nghiêm Khánh Dương sao?”

Yến Nương gật đầu: “Hứa Đại Niên nói rằng, Nghiêm Khánh Dương đã đổi tên thành Tưởng Vũ Thành để tránh bị truy sát, vì vậy ta nghĩ rằng Tưởng cô nương chính là nữ nhi của ông ấy”

Nàng nói xong thì Trình Mục Du im lặng suốt một hồi lâu, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng cây loang lổ trên mặt đất. Yến Nương bèn bước tới gần hắn và nhẹ nhàng nói: “Tưởng cô nương tuy rằng có một cuộc sống khó khăn nhưng lại có tấm lòng rộng lượng bẩm sinh. Mỗi lần trông thấy nàng ta vui vẻ và lạc quan như thể không tim không phổi, trong lòng ta cũng bất giác cảm thấy vui lây. Vì vậy, nếu việc này đã không thể xoay chuyển được nữa thì cớ sao không để nó trôi qua đi? Hãy chôn vùi sự thật này mãi mãi. Ta nghĩ đây cũng là kết quả mỹ mãn mà Nghiêm Khánh Dương mong đợi”

Ngay tức khắc, Trình Mục Du chậm rãi quay đầu lại. Yến Nương nhìn thấy đáy mắt của hắn đang chứa đựng nỗi thống khổ nặng nề, ấn đường cũng nhíu chặt lại đầy lo âu. Hắn nhìn nàng chăm chú và hỏi từng chữ một: “Yến cô nương hãy xem chuyện này như một bí mật mà chỉ ta và cô biết, được không?”

Yến Nương gật đầu thật mạnh. Báo thù là xiềng xích nặng nề buộc phải mang theo cả đời, với Hứa Đại Niên cũng vậy và với nàng cũng thế, họ đều biết báo thù có tư vị ra sao, vì vậy Yến Nương mới không muốn Tưởng Tích Tích đi theo lối mòn của mình. Huống chi kẻ thù của Tưởng Tích Tích đã không còn sống trên thế gian này nữa, nếu nàng ta biết được chân tướng thì nên đối mặt với chuyện đó ra sao?

Nghĩ đến đây, Yến Nương bèn nở một nụ cười nhàn nhạt: “Đại nhân! Ta nghĩ Nghiêm Khánh Dương sẽ cảm thấy an ủi phần nào khi nhìn thấy nữ nhi của mình được đại nhân thu nhận và giúp đỡ, khi trưởng thành lại là một nữ bộ khoái hiên ngang và mạnh mẽ như vậy”

Câu này vốn để an ủi hắn nhưng Trình Mục Du nghe xong lại chẳng thoải mái chút nào mà càng thêm đau lòng. Hắn thở dài và nói: “Nhưng ta vẫn không thể bảo vệ nàng ta thật tốt. Năm đó ở trấn Ngọc Tuyền, nàng ta đã bị đâm vào bụng khiến tử cung bị vỡ, suốt đời này không thể nào sinh con được nữa. Ta thật sự… đã phụ lòng hồn thiêng trên trời của Nghiêm Khánh Dương rồi”

Yến Nương lắc đầu và mỉm cười: “Trong phúc có họa, trong họa có phúc. Đại nhân không biết đó thôi, ngày ấy khi đưa Chung Chí Thanh đi, chim Khuất Tử đã từng va vào người Tưởng cô nương. Nếu không phải do nàng ta không có tử cung thì e là con chim non đó đã làm tổ trong bụng nàng ta rồi”

Nghe vậy, trong lòng Trình Mục Du mới cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Hắn đang định nói gì đó thì chợt trông thấy Sử Kim chạy từ trong ngõ hẻm tới bên cạnh mình, nhẹ nhàng hành lễ và nói: “Đại nhân, vẫn chưa có tin tức gì về tên thuộc hạ của Chung Chí Thanh. Suốt mấy ngày qua, chúng thuộc hạ đã lục soát khắp thành Tân An nhưng vẫn chưa tìm thấy hắn ta”

Vẻ mặt Trình Mục Du chợt đông cứng lại, hắn hạ giọng nói: “Chuyện này vô cùng hệ trọng. Bất luận thế nào, chúng ta cũng phải tìm bằng được kẻ đó” Hắn nhanh chóng nghĩ ra một kế sách, khẽ cúi người để chắp tay cáo biệt với Yến Nương, sau đó vội vàng cùng Sử Kim tới phủ Tân An.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)