Tân An Quỷ Sự

Chương 503: Hành hình

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng con chim quỷ kia vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy đứng bên vách núi, lẳng lặng nhìn chằm chằm Chung Chí Thanh. Đôi cánh áp sát vào hai bên sườn. Nếu không phải có cặp mắt trắng lóe lên thì thoạt nhìn không khác gì một núi đáThấy tình cảnh thế này, tâm Chung Chí Thanh nảy sinh một con đường hy vọng. Ông ta cố gắng vực dậy tinh thần, lấy tay chống cố gắng đứng thẳng, từng chút từng chút rời khỏi nơi đây.

Nhưng vừa đi được hai bước, cơ thể lại giống như đụng phải vào gì đó.

Chung Chí Thanh rùng mình, vừa định xoay người thì lại bị một người siết chặt cổ từ phía sau. Không phải là dùng cánh tay, mà là dùng rìu. Lưỡi rìu lạnh lẽo đối diện với yết hầu của ông ta, chỉ cần lại thoáng sát lại gần một tấc thì ông ta sẽ toi đời.

“Nói thật đi thì ta sẽ không giết ông” Một giọng nói nghẹn ngào truyền đến tai Chung Chí Thanh.

“Tráng sĩ thủ hạ lưu tình, cái gì ta cũng sẽ nói” Chung Chí Thanh không đoán được rằng phía sau sẽ có một người bỗng nhiên sát gần ông ta, sợ tới mức mất hồn mất vía.

“Mười sáu năm trước là ông đốt thuyền chở muối, đúng không?”

Câu hỏi này như một thanh kiếm đâm thẳng vào tâm Chung Chí Thanh, ông ta run rẩy lắc đầu: “Ta chỉ để cho bọn họ cướp thuyền chứ không phóng hỏa. Chuyện đó là ngoài ý muốn, ta không có cố ý, thỉnh tráng sĩ tha mạng, thỉnh tráng sĩ tha mạng”

Người sau lưng chợt mềm nhũn, rìu trượt xuống một chút, cắt một đường trên cổ Chung Chí Thanh làm máu chảy ra: “Đúng thật là ngoài ý muốn. Bởi vì ngoài ý muốn ấy mà hơn hai mươi người nhà họ Hứa ta ra đi trong chớp mắt…” Giọng nói của hắn ta càng ngày càng trầm. Nói xong lời cuối cùng, không ngờ hắn ta lại khóc rấm rứt, cánh tay cầm rìu cũng hơi run rẩy.

Thấy tâm trí hắn ta rối loạn, Chung Chí Thanh nhân cơ hội đẩy cánh tay gác trước cổ ra, hớt hải chạy tới rừng cây tối tăm.

Gió trên núi xẹt qua mặt, làm máu và mùi vị hỗn tạp xông vào miệng và mũi ông ta. Ông ta cắn chặt răng, đại não trống rỗng, tập trung vào rừng cây phía trước.

Bước chân của Chung Chí Thanh không khỏi dài hơn một chút, một tiếng “xoẹt” vang lên, góc áo bị xé toạc. Nhưng chân còn chưa chạm đất thì đằng sau eo chợt ớn lạnh. Cả người bị kéo về phía sau, bị một lực rất lớn lôi ra bên vách núi lần nữa.

Cơ thể va chạm mạnh vào vách đá, đau đớn tột độ làm Chung Chí Thanh rên rỉ. Nhưng mới rên được một nửa thì đột nhiên im bặt, bởi vì ông ta thấy một cái mỏ chim giống như móc câu trên chóp mũi nó, góc cạnh sắc bén dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng lạnh chói mắt.

“Tráng sĩ… Không phải ngươi đã nói, nếu ta nói thật, ngươi sẽ… sẽ tha cho ta…”

Một câu nói ngắn gọn nhưng ông ta lại phải dùng hết sức mới có thể nói xong. Dứt lời, những giọt mồ hôi to tướng không ngừng rơi xuống làm quần áo Chung Chí Thanh ướt sũng.

“Ta nói sẽ không giết ông nhưng nó lại không hứa gì với ông cả. Nợ máu phải trả bằng máu, ông nợ bọn họ, cũng đã tới lúc trả lại rồi”

Sau khi Hứa Đại Niên nói ra những lời này, hắn ta bỗng nhiên ngẩng đầu, thành kính nhìn chim Khuất Tử. Trong đôi mắt đó không phải là ngọn lửa báo thù mà là sự tang thương bi thống, hắn ta đang cười, trong tiếng cười lộ rõ sự thê lương tột cùng: “Chính là ông ta, ông ta chính là kẻ phóng hỏa, hôm nay các người… có thể báo thù rồi”

***

Khi nghe thấy tiếng la thảm thiết tê tâm liệt phế của Chung Chí Thanh từ phía dưới vọng lên, Yến Nương bắt tréo chân ngồi trên cây cao vẫn không nhúc nhích, híp mắt thưởng thức chim Khuất Tử hành hình kẻ thù: Nó mổ từng miếng thịt trên người ông ta. Mỗi lần mổ chỉ mất chút thịt, không gây ra vết thương ở những vị trí có thể trí mạng ngay lập tức, trước ngực, phía sau lưng, đùi, gương mặt…

Mỗi động tác cúi đầu của nó, phía dưới sẽ sẽ có tiếng la thảm thiết của Chung Chí Thanh như quỷ gào vang lên. Tiếng kêu thê lương làm người ta sợ hãi, quanh quẩn trong sơn cốc, thật lâu sau đó cũng chưa thể tan đi.

Đến cuối cùng, Yến Nương mới lắc đầu tặc lưỡi: “Chậc chậc, bị ông ta hại thê thảm như vậy. Nếu không thực hiện khổ hình này, ta chỉ sợ lát nữa không thể thuận lợi đưa tiễn các ngươi đoạn đường cuối cùng” Nàng bỗng lẩm bẩm: “Nếu Chung Chí Thanh là thủ phạm, vậy Nghiêm Khánh Dương bị oan uổng. Nếu thế, Chung Chí Thanh phải chịu thêm tội nhất đẳng. Dù rơi vào kết cục này cũng không đáng để được đồng tình”

Khoảng một canh giờ sau, động tĩnh phía dưới mới dần dần biến mất, Yến Nương nhìn một người sống giờ đã thành bộ xương trắng, tia sáng lạnh trong mắt chợt lóe lên. Nàng nhảy từ ngọn cây xuống, nhẹ nhàng dừng phía sau chim Khuất Tử, lấy từ trong ngực ra một cây ngân châm ném về phía nó.

Ngân châm mang theo một sợi ánh sáng nhạt, không nghiêng không lệch chui vào gáy chim Khuất Tử. Hai cánh nó nhẹ nhàng phành phạch vài cái giống như bị khống chế, vẫn duy trì tư thế chắp cánh đứng yên tại chỗ, máu tươi trên mỏ chảy tí tách đầy đất.

Sau khi vây giữ được chim Khuất Tử, Yến Nương nhìn Hứa Đại Niên. Thấy sắc mặc của hắn ta bình tĩnh, trong lòng nàng thấy kinh ngạc, chậm rãi đi đến trước mặt hắn ta, nhẹ giọng hỏi: “Khó khăn lắm ngươi mới thả nó ra từ đáy sông, bây giờ thấy ta vây giữ nó, sao lại không lo lắng?”

Hứa Đại Niên không nhịn được mà bật cười: “Vì sao lại phải như thế? Mười sáu năm qua, ta chưa bao giờ thư thái giống như hôm nay” Hắn ta nhìn Yến Nương, hít sâu một hơi gió núi lạnh thấu xương, gương mặt hiện lên ý cười: “Mùi vị này thật là kỳ diệu. Suốt mười sáu năm qua, ta không có lấy một ngày sung sướng, không dám lơi lỏng dù chỉ một chút, chính là vì ngày này” Hắn ta nhìn về phía vách núi bên cạnh chim Khuất Tử: “Cô xem đôi mắt nó đi, trầm tĩnh giống dòng nước, ta tưởng nó cũng giống ta, đã trút được gánh nặng. Từ đây không còn ưu phiền”

Yến Nương liếc nhìn chim Khuất Tử một cái, chỉ thấy con ngươi tái nhợt của nó vẫn như cũ, tròn như hai khoản tiền giấy. Cũng không biết vì sao, nàng lại nhìn ra sự bình tĩnh như lời Hứa Đại Niên: Ánh mắt nó thâm trầm, xa xưa, tựa như trận lụt lướt qua cánh đồng hoang vu.

Yến Nương hơi trầm ngâm, lại nhìn Hứa Đại Niên: “Ngươi cũng biết súc sinh này đã hại bao nhiêu mạng người, cho nên hôm nay ta không thể giữ nó lại”

Hứa Đại Niên nhìn nàng cười. “Chỉ sợ trên thế gian này không có được mấy người hiểu rõ đạo lý nợ máu phải trả bằng máu hơn ta. Cô nương, ta và nó, cô muốn giết thì giết. Dù sao thì thù cũng đã báo, từ đây nó đã có thể yên giấc”

Yến Nương nao nao, nàng vốn tưởng Hứa Đại Niên chịu áp lực đã lâu cho nên đã trở thành người có tính cách thù hằn. Không ngờ hắn ta lại hào sảng như vậy, đối mặt với cái chết cũng thản nhiên đến thế.

Đang ngẫm nghĩ, chợt nghe thấy Hứa Đại Niên nhỏ giọng thở dài: “Ngoài mấy mạng người này, còn có một người ta chưa thể tạ lỗi. Nay ta nói việc này cho cô nương, mong rằng ngày sau cô có thể thay ta thắp cho người đó nén hương”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)