Tân An Quỷ Sự

Chương 502: Con kiến

Chương Trước Chương Tiếp

Cửa phòng mở ra, thấy Yến Nương đi ra, Chung Chí Thanh run lẩy bẩy chạy xô đến: “Cô nương, Mẫn Nhi… Con bé thế nào rồi?”Yến Nương khẽ cười: “Tạm thời thứ kia không ra ngoài được, Chung tiểu thư cũng đã ngủ rồi”

Chung Chí Thanh thở phào một hơi, nhưng chợt khựng lại rồi ngẩng đầu nhìn nàng: “Ý của cô nương là con chim quỷ kia vẫn chưa biến mất mà còn ở trong bụng Mẫn Nhi ư?”

Yến Nương gật đầu, nghịch lọn tóc bên tai:“Chỉ có giết chết chim Khuất Tử, tiêu diệt nguyên thần của nó thì chim quỷ mới có thể hoàn toàn biến mất”

Chung Chí Thanh tiến lên một bước, vội hỏi: “Vậy chim Khuất Tử ở đâu?”

Yến Nương hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm gương mặt Chung Chí Thanh đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, hỏi lại: “Trình đại nhân và Tấn Nhi đang ở đâu?”

Chung Chí Thanh ngẩn ra, mồ hôi chảy xuống ròng ròng. Sau khi đảo mắt mấy vòng, ông ta mới hạ giọng: “Sao cô nương biết…”

Giọng nói của Yến Nương đột nhiên lạnh xuống: “Chim quỷ trong bụng Chung Mẫn không chỉ có một con nên bụng của nàng ta to nhanh hơn nhiều so với người khác. Lá bùa này của ta chỉ có thể phong ấn chúng trong vài canh giờ thôi. Nếu ngài muốn tiếp tục đánh đố với ta, đến lúc đó đừng hối hận”

Nghe vậy, Chung Chí Thanh như rơi vào hầm băng. Sửng sốt một lúc lâu mới nhìn lại gương mặt của cô gái mà ông ta chưa bao giờ để tâm này, nhẹ giọng nói: “Làm sao cô biết được?”

Yến Nương cười tươi rói, đôi mắt nhìn vạt áo lam hình rồng của ông ta: “Chuyện thuyền chở muối đã xong, Lý đại nhân nên cùng với Trình Đức Hiên về Biện Lương. Sao lại muốn đi du thuyền đến kênh đào làm gì?”

Tuy Chung Chí Thanh không rõ sao nàng lại biết ông ta đến kênh đào nhưng khi nghe những lời này thì ông ta biết sự việc đã hoàn toàn bại lộ, không thể cãi chày cãi cối nữa, bèn chậm rãi nói với Yến Nương: “Nếu ta thả cha con bọn họ thì cô sẽ giết chim Khuất tử, cứu Mẫn Nhi không?”

Yến Nương cười lạnh: “Chung đại nhân, chỉ sợ bây giờ ngài đã không còn gì để cò kè mặc cả con đường sống với ta cả” Nói tới đây, đáy mắt nàng xẹt qua một tia sáng lạnh, giọng nói cũng trở nên trầm thấp hơn nhiều: “Trước giờ Tý tối nay, ta muốn thấy cha con nhà họ Trình bình an trở về. Nếu bọn họ thiếu một cọng lông tơ, ta sẽ để con gái ông chôn cùng với bọn họ”

Dứt lời, nàng liền chầm chậm đi đến cửa sân, gật đầu với Tưởng Tích Tích và Từ Tử Minh vẫn đang canh giữ ở đó. Ý bảo hết thảy đã ở trong lòng bàn tay nàng, mọi người cùng ra đi ra ngoài theo hành lang.

Ánh chiều tà hoàng hôn phía sau bọn họ càng ngày càng mờ nhạt. Khi tia nắng cuối cùng biến mất, Yến Nương đột ngột dừng chân, quay đầu nhìn sân phía sau.

Tưởng Tích Tích và Từ Tử Minh thấy nàng chợt đứng lại thì quay đầu nhìn, kinh ngạc nhìn bóng dáng của nàng. Tưởng Tích Tích vừa định nói gì đó, chợt thấy một trận gió lớn xẹt qua, cát bụi che trời lấp đất rơi xuống, che lấp hai mắt của nàng ta. Nàng ta lấy một tay xoa mắt, tay còn lại che ở trước người theo bản năng. Vào lúc này, một mùi hôi thối cháy khét vọt vào miệng mũi làm ý thức của nàng ta bị phá vỡ.

“Chim Khuất Tử, là chim Khuất Tử…” Nàng ta bất lực hét lớn, thân thể lảo đảo về phía trước, muốn nhắc nhở Yến Nương chú ý. Nhưng bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng Chung Chí Thanh kêu thảm thiết nhiều lần, cùng với một trận âm thanh đập cánh “phần phật phần phật”, một thứ lạnh băng cứng ngắc đập mạnh vào hông nàng ta, làm nàng ta ngã xuống đất.

“Tưởng cô nương, cô ổn không?”

Giọng nói hoảng loạn của Yến Nương truyền tới tai nàng ta, Tưởng Tích Tích mơ màng quay đầu, bắt lấy cánh tay Yến Nương: “Yến cô nương, là chim Khuất Tử, mau đuổi theo… Mau…”

Yến Nương lại không hành động, chỉ sờ lên bụng của Tưởng Tích Tích, cuối cùng, nàng thở phào giống như trút được gánh nặng: “Ta lại hồ đồ rồi, cơ thể cô không giống với người khác, đương nhiên nó không thể…” Nói tới đây, nàng dừng lại một chút, dứt khoát đứng lên, nói với Từ Tử Minh đang ngã khuỵu ở một bên: “Trình đại nhân và Tấn Nhi bị bọn họ bắt đến chỗ cách bến tàu mười lăm dặm về phía Nam. Mọi người mau dẫn người đi tìm bọn họ, còn ta sẽ đuổi theo súc sinh kia”

Dứt lời, dáng người xinh đẹp vụt tới cuối hành lang rồi biến mất.

Từ Tử Minh còn chưa kịp định hình, nhìn Tưởng Tích Tích rồi ngó ngoài cửa, run rẩy nói: “Tưởng cô nương, con chim kia cắp Chung Chí Thanh đi mất rồi. Ta tận mắt chứng kiến nó dùng mỏ chim gắp ót ông ta, hệt như ngậm chỉ vậy, đáng sợ lắm, không biết một mình Yến cô nương có đối phó được không”

Tưởng Tích Tích biết Yến Nương có dị thuật cho nên cũng không lo lắng, nàng ta xoa đôi mắt đau nhức, tâm tư lại dừng ở nơi khác: “Từ đại ca, nãy huynh có nghe Yến cô nương nói gì không? Nàng nói cơ thể của ta không giống với người khác, câu nói ấy có ý gì thế?”

***

Tiếng chuông từ xa tới gần, từ yếu thành mạnh giống như thiết chùy đập mạnh vào đầu Chung Chí Thanh, đánh thức ông ta từ trong hỗn loạn.

Ông ta cố nén sợ hãi, mở mắt ra: Còn may, trước mắt không có hai khoản tiền giấy như mắt chim. Chỉ có gió trên núi từng đợt từng đợt phất qua đỉnh đầu, làm tóc đã vấn lên ông ta xõa tung ra.

Ông ta cố nhịn cơn đau sau cổ truyền đến, tay chống xuống muốn bò dậy. Nhưng mới đứng thẳng nửa người trên thì nghe thấy tiếng hòn đá rơi xuống ở phía sau. Thầm giật mình, ông ta xoay người nhìn nhưng mới ngoảnh đầu lại bị dọa sợ tới mức tay chân mềm oặt, nằm liệt dưới đất một lần nữa.

Phía sau là một vách đá cao, tường đá giống như một cây rìu sắc bén cắm giữa kênh đào, chặn lại nước sông đang dâng lên. Sóng biển đánh vào vách đá, phát ra tiếng rống giận kinh tâm động phách.

Con chim màu đen kỳ lạ đứng sừng sững, hai móng nắm chặt cục đá nhô lên trên vách đá. Một đôi mắt trắng bệch không chớp chăm chú nhìn ông ta.

Chung Chí Thanh nhìn nó, không biết vì sao lại có chút choáng váng. Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một tầng hơi nước, phảng phất như thứ trước mặt không phải là một con chim lớn cổ quái dị thường mà là những xác chết cháy đen kề nhau tầng tầng tầng lớp lớp.

Khi vớt con thuyền cháy vào mười sáu năm trước, ông ta không có ở hiện trường, chỉ ở trên triều nghe người ta nói qua thảm trạng: Đa số những xác người bị thiêu chết đã không còn hình dạng rõ ràng, cơ thể cháy đen thùi lùi, bị chất đống ở bên cạnh kênh đào, nhìn từ xa giống như là một ngọn núi nhỏ màu đen.

Nhiều năm như vậy, tuy ông ta chỉ ngẫu nhiên nhớ tới những con người bỏ mạng vì mình nhưng lại chưa từng thật sự để chuyện này trong lòng. Thậm chí ngay cả nửa điểm ăn năn cũng không có.

Ở trong lòng ông ta luôn có một suy nghĩ, đó chính là cuộc sống vốn phân cao thấp. Có một số người sinh ra đã không thể làm chủ vận mệnh của mình. Bọn họ có chết hay sống, chẳng qua cũng là vì phục vụ cho một bộ phận con người khác thôi.

Nhưng giờ đây, đối mặt với cặp mắt tràn đầy thù hận kia, trái tim ông ta được bao trùm bởi lớp vỏ cứng bỗng nhiên nứt ra. Một nỗi sợ hãi chưa bao giờ có lan tràn, rót đầy vào ngực ông ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)