Chung Chí Thanh nhất thời rối loạn, ông ta lảo đảo chạy về phía đuôi thuyền, hai tay nắm chặt mép thuyền hô to với người nọ: “Mẫn Nhi xảy ra chuyện gì? Nói nhanh”Nam nhân ôm Tấn Nhi để thằng bé vào lại khoang thuyền, sau đó đi đến đứng bên cạnh Chung Chí Thanh, tung ra một sợi dây thừng rồi kéo thuyền nhỏ kia tới gần. Hắn ta thuần thục thắt nút, nối chặt hai chiếc thuyền lại với nhau.
Hai chiếc thuyền va chạm với nhau nên khiến thân thuyền chấn động mạnh. Chung Chí Thanh bám chặt mép thuyền mới miễn cưỡng không bị té ngã, nhưng lúc này ông ta không để ý nhiều như vậy. Ông ta vươn một tay tóm lấy nam nhân trên chiếc thuyền nhỏ mới đến kia, quát hỏi: “Rốt cuộc Mẫn Nhi đã xảy ra chuyện gì?”
Nam nhân bị ông ta lôi kéo, cộng thêm thân thuyền chao đảo khiến hắn ta suýt nữa ngã quỳ xuống. Tuy nhiên, hắn ta không dám chậm trễ mà nhanh chóng bẩm báo: “Sáng sớm hôm nay, bọn nha hoàn phát hiện tiểu thư không ở trong phòng thì nhanh chóng triệu tập gia đinh đi tìm người. Tìm rất lâu mới phát hiện tiểu thư ở ngọn núi không xa sau nhà cữu lão gia…”
Nghe đến đó, sắc mặt Chung Chí Thanh trở nên trắng bệch dọa người, cánh tay run rẩy mạnh hơn, suýt nữa thì không bám chắc vào mép thuyền: “Mẫn Nhi, nó… nó còn sống… còn sống không?”
“Đại nhân yên tâm, tiểu thư vẫn ổn…”
Nghe đến đó, Chung Chí Thanh thở nhẹ một hơi, khẽ vỗ ngực mấy cái ổn định tâm trạng, lại niệm vài tiếng A Di Đà Phật, nhưng bỗng nhiên ông ta nhìn ra sắc mặt người nọ không đúng, vì thế lạnh giọng hỏi: “Mẫn Nhi bị thương sao?”
Nam nhân cắn môi, do dự đáp: “Tiểu thư không bị thương, nhưng tiểu thư… tiểu thư…”
Hắn còn chưa nói hết câu, sau gáy đã ăn ngay một chưởng: “Nhanh lên, không thấy đại nhân nôn nóng lắm hay sao? Lắp bắp cái gì?”
Người nọ bị đánh đau, ôm gáy vội vàng nói nốt phần còn lại: “Bụng tiểu thư to như cái trống, giống như sắp sinh”
Nghe thấy lời này, đôi mắt Chung Chí Thanh đột nhiên trừng lớn, bàn tay nắm mép thuyền cũng chậm rãi buông ra, không dám tin tưởng hỏi lại: “Ngươi nói cái gì? Mẫn Nhi sắp sinh ư?”
Người nọ gật đầu như gà mổ thóc: “Bụng tiểu thư to như đã mang thai mười tháng, cữu lão gia đã cho người tìm bà đỡ đến xem. Bà đỡ nói tiểu thư sắp lâm bồn, chuẩn bị sinh”
Chung Chí Thanh kinh hãi: “Mẫn Nhi còn là hoàng hoa khuê nữ, hơn nữa hôm qua ta thấy nó vẫn còn bình thường, sao có thể nói sinh là sinh chứ?”
“Tiểu nhân cũng không rõ, cho nên mới vội vàng đến báo cho đại nhân”
Cả đám người còn đang bàng hoàng kinh ngạc thì phía sau bỗng vang lên tiếng cười ha hả, Chung Chí Thanh hung tợn quay đầu lại thì thấy Trình Mục Du đang nhìn mình, vừa lắc đầu vừa cười lạnh.
Trong lòng Chung Chí Thanh vốn đã sốt ruột đến cực điểm, thấy hắn cười vui vẻ như thế thì vội lao qua đó, đạp một chân lên ngực Trình Mục Du: “Ngươi đừng có mà vui sướng khi người gặp họa, Mẫn Nhi có xảy ra chuyện gì hay không thì mấy người các ngươi cũng không sống được đâu…”
Trình Mục Du không sợ hãi cũng không tức giận, hắn ngửa mặt nói với Chung Chí Thanh: “Chung đại nhân hiểu lầm rồi, ta đang muốn nói cho đại nhân thứ trong bụng Chung Mẫn là cái gì đấy”
Chung Chí Thanh ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Trong bụng Mẫn Nhi… rốt cuộc là vật gì?”
“Đó là một con chim quỷ. Con chim quỷ đó sẽ nhanh chóng lớn lên, nếu không nhanh chóng loại trừ thì không lâu nữa nó sẽ phá bụng Chung Mẫn mà ra, xé cơ thể nàng ta ra thành mấy mảnh” Hắn sợ Chung Chí Thanh không tin, vì thế nói tiếp: “Đại nhân còn nhớ Hoàn Thúy không? Các người cho rằng nàng ta mất tích, kỳ thật ta đã tận mắt nhìn thấy một con chim quỷ xé rách bụng nàng ta ra, khiến cả người nàng ta chia năm xẻ bảy. Hẳn là đại nhân từng thấy bụng Hoàn Thúy to lên chỉ trong mấy ngày rồi, đã như thế thì càng nên biết chuyện này rất quỷ dị. Nếu còn tiếp tục trì hoãn thì chỉ sợ khó mà giữ được tính mạng của Chung Mẫn”
Mồ hôi lạnh ứa ra như mưa trên trán Chung Chí Thanh, ông ta nhìn chằm chằm vào hai mắt Trình Mục Du, run giọng hỏi: “Quái vật đó là gì?”
“Nó là do oan hồn của những người chết cháy trong trận hỏa hoạn mười sáu năm trước biến thành, tên là chim Khuất Tử”
Chung Chí Thanh nặng nề ngã ngửa ra sau, suýt nữa rơi khỏi thân thuyền, cũng may nam nhân phía sau nhanh chóng đỡ lấy mới không khiến ông ta ngã khó coi.
Thấy phản ứng của ông ta như thế, Trình Mục Du không khỏi thầm rùng mình, hắn hơi híp mắt: “Chung đại nhân… Ngài…”
Lời còn chưa dứt thì Chung Chí Thanh đã vọt đến, hai tay giữ chặt lấy vai Trình Mục Du: “Ngươi có biện pháp đúng không? Ngươi có thể cứu Mẫn Nhi phải không?”
Sự uy phong lẫm liệt vừa rồi của ông ta như tan biến, lúc này trông ông ta như một con sơn dương già nua buồn bã.
Trình Mục Du nhìn thẳng ông ta một hồi. Lát sau, hắn mới chậm rãi nói: “Đi tìm Yến cô nương, chỉ có nàng ấy mới có thể cứu nữ nhi của ngài”
Chung Chí Thanh đứng thẳng, tỏ vẻ không thể tin tưởng: “Yến cô nương? Là tú nương kia?”
“Ngài tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, nhưng trên đời này chỉ có nàng ấy mới có thể cứu Chung Mẫn” Trình Mục Du gằn từng chữ thật rõ.
Trong lúc nguy cấp thế này, cho dù Chung Chí Thanh vẫn còn hoài nghi nhưng cũng không thể không thử. Ông ta đến đuôi thuyền, trèo sang chiếc thuyền nhỏ kia. Mới vừa đứng vững trên thuyền, giọng Trình Mục Du lại truyền đến từ phía sau: “Chung đại nhân, nếu ta cứu Chung Mẫn, ngài có thể buông tha Tấn Nhi hay không? Ta biết ngay từ đầu ngài đã có sát tâm, cho dù ta có nói ra bốn cái tên kia hay không thì hẳn là ngài cũng sẽ không để ta sống sót”
Chung Chí Thanh quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó trầm mặt không nói một lời quay đi, mãi cho đến khi thuyền nhỏ biến mất trên mặt sông thì ông ta cũng không hề nhìn lại Trình Mục Du.
Thấy thuyền đi xa, cuối cùng Trình Mục Du cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết mình và Tấn Nhi có khả năng thoát chết không phải vì Chung Chí Thanh đồng tình với lời cầu xin của mình, mà là vì mảnh vạt áo dính sắc xanh của ông ta. Vừa rồi sóng nước dâng lên khiến hắn phát hiện nước chỗ này có màu xanh, hẳn chính là nơi Yến Nương phát hiện xác rồng.
Nếu Yến Nương thấy quần áo Chung Chí Thanh dính sắc xanh đó thì sẽ sinh nghi. Sau đó tiến đến tìm hiểu tình hình, phát hiện con thuyền này thì hắn và Tấn Nhi sẽ được cứu. Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn mặt sông mênh mông, trong lòng vốn đã tuyệt vọng lại dấy lên ngọn lửa hy vọng, trong lòng cũng thầm đọc ba chữ: “Yến cô nương”
***
Hôm nay Hữu Nhĩ nấu món thịt cua hoàng kim, đó là một món ăn làm từ cua biển có cái mai hình thoi. Làm món này rất phức tạp, phải hấp chín cua, tách vỏ lọc thịt, băm nhỏ thịt cua ra, thêm các gia vị vào rồi để một lát cho ngấm gia vị. Trong lúc đợi gia vị ngấm vào thịt cua thì hắn ta thái mỡ lợn thành các miếng mỏng đến mức có thể nhìn xuyên qua được rồi trần miếng mỡ đó qua nước sôi. Chuẩn bị xong, hắn ta cuộn thịt cua vào mỡ lợn rồi mang đi chiên đến giòn rụm vàng óng. Sau đó vớt ra để ráo mỡ rồi cắt ra thành những miếng vừa ăn.
Bởi vì chỉ có thể dùng chút thịt non mềm nhất nên Hữu Nhĩ đã bóc cua cả canh giờ, móng tay cũng bị đứt gãy mấy cái. Hiện giờ đại công cáo thành, hắn ta bưng đĩa lên, chuẩn bị đặt lên bàn thì đúng lúc này, Tưởng Tích Tích và Từ Tử Mình đẩy mạnh cửa xông vào trong viện. Hữu Nhĩ bị tiếng động mạnh làm giật mình, đĩa thịt trên tay rơi xuống đất, vương vãi khắp nơi.