Tân An Quỷ Sự

Chương 499: Ép buộc

Chương Trước Chương Tiếp

Trình Mục Du bừng tỉnh thì thấy mình đang trong một không gian lắc lư chao đảo, hắn khó chịu nghiêng đầu nôn khan. Mãi một lúc sau hắn mới thích ứng được, cố gắng mở đôi mắt khô khốc ra, hoang mang đánh giá hoàn cảnh xung quanhĐầu tiên ánh vào mắt hắn chính là những đám mây trắng đang trôi nổi trên bầu trời. Thoạt nhìn, chúng rất gần hắn, dường như hắn chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm đến chúng. Trình Mục Du ngơ ngác nhìn chằm chằm mấy đám mây kia, một ý nghĩ thoáng lướt qua trong đầu, hắn hiểu được bản thân mình đang ở nơi nào.

Còn chưa kịp quan sát xung quanh để chứng thực suy đoán của mình thì lỗ tai nhanh nhạy của hắn đã nghe được xen lẫn trong tiếng sóng nước xung quanh còn có tiếng bước chân ngày càng rõ hơn. Hiển nhiên có người đang tới gần hắn. Con thuyền dưới thân hắn cũng nghiêng ngả dập dềnh theo từng bước chân của người đó.

Trình Mục Du giãy giụa định đứng dậy, nhưng mới cử động được một chút đã phát hiện tay và chân của mình đều bị dây thừng trói chặt, căn bản không thể động đậy, nhất là cánh tay của hắn. Hai tay bị trói ngược ra sau lưng lâu nên sớm đã tê cứng, chỉ mới động đậy một chút đã khiến cơ bắp đau đớn khó chịu.

Đang không biết phải làm sao, bên tai hắn đột nhiên truyền đến tiếng cười quen thuộc. Ngay sau đó, gương mặt hiền từ của Chung Chí Thanh cũng chậm rãi xuất hiện trên đỉnh đầu hắn. Ông ta vuốt chòm râu dài, mắt mang ý cười mà nói với Trình Mục Du: “Hiền chất, ngươi đừng uổng phí sức lực làm gì. Thuyền đã rời xa bờ, ngươi thoát khỏi dây thừng thì có thể chạy được sao?”

Trình Mục Du nhìn ông ta: “Ông tính kế để Đỗ Chí Dũng dụ ta ra phải không? Ông sợ chuyện mình cướp thuyền muối bị bại lộ nên đã không làm thì thôi, nếu làm phải thì làm đến cùng nên muốn giết ta diệt khẩu” Hắn bỗng nhiên dừng lại: “Không đúng, nếu ông sợ việc này bị người khác biết thì chỉ cần giết Đỗ Chí Dũng là xong, sao phải mất công trói ta đến nơi này?”

Chung Chí Thanh bật cười ha hả, chòm râu và bả vai của ông ta cũng theo tiếng cười mà rung rung: “Hiền chất, đối với ta, chuyện thuyền muối kia chẳng là gì. Lúc này mời ngươi đến đây là vì một chuyện quan trọng hơn nhiều”

Trình Mục Du nhìn đôi mắt lóe sáng của Chung Chí Thanh, trong lúc nhất thời không rõ ông ta định làm gì. Đột nhiên, Chung Chí Thanh ném một vật đen thui xuống gần bả vai hắn, vật đó va chạm vào sàn thuyền phát âm thanh trầm đục.

“Hiền chất, ta lục soát được viên đá Hắc Diệu này trên người của ngươi, nó có phải là bảo vật tổ truyền của ngươi không?”

Trình Mục Du không trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt Chung Chí Thanh, ý bảo ông ta nói tiếp.

“Mùng ba tháng Giêng năm nay, không sai, chính là vào ngày tế mười năm của tiên đế, có năm người đứng trước lăng mộ tiên đế tụng kinh đọc văn tế. Bọn họ đọc xong thì ngay lập tức đốt tế văn đi rồi lẻn vào trong bóng đêm, biến mất như u linh, không để lại chút dấu vết. Binh lính thủ vệ lăng tìm mấy tháng cũng không thể lần bắt được những kẻ kia. Năm kẻ đó cho rằng mình đã thoát nhưng có một nông phu gần đó vô tình nhìn thấy một người trong số chúng, hơn nữa qua lâu như vậy vẫn còn ấn tượng với một thứ trên người kẻ đó. Đó là một khối ngọc cực kỳ hiếm lạ, trong đêm tối còn có thể phát ra ánh sáng bảy màu” Chung Chí Thanh khẽ đá vào viên đá Hắc Diệu kia, lại cúi người xuống sát mặt Trình Mục Du nói: “Hiền chất, ngươi không ngờ viên đá này lại làm bại lộ thân phận của mình nhỉ? Cũng may lão phu phát hiện sớm, nếu không, nói không chừng sẽ dẫn sói vào nhà, nhận kẻ địch làm con rể”

Mỗi một chữ ông ta nói ra như hóa thành sấm sét nổ bên tai Trình Mục Du, khiến đầu óc hắn rối loạn. Nhưng dù là thế, hắn vẫn cố gắng trấn định, nhếch môi cười khinh thường: “Chung đại nhân đang nói gì vậy, tiểu chất không hiểu. Viên đá này là do mẫu thân ta trao lại, phẩm chất không tồi nhưng có liên quan gì đến ngày giỗ tròn mười năm của tiên đế chứ?”

Chung Chí Thanh vẫn cười tủm tỉm nhìn hắn, đột nhiên ông ta nhẹ nhàng vỗ tay, lại nói với Trình Mục Du: “Hiền chất, ta sợ ngươi cô đơn nên đã đón một người đến làm bạn với ngươi, ngươi nhìn xem người đó là ai?”

Trình Mục Du miễn cưỡng nâng đầu lên, nhìn thấy một nam nhân lạ mặt bước ra từ khoang thuyền, trên tay hắn ta đang ôm một cơ thể nho nhỏ mềm mại.

“Tấn Nhi…” Thấy nhi tử hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, trái tim Trình Mục Du đột nhiên trầm xuống, đại não trống rỗng. Trong lúc nhất thời, không gian xung quanh như mờ đi, hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn gương mặt không chút huyết sắc của Tấn Nhi.

“Hiền chất yên tâm đi, Tấn Nhi vẫn ổn, chỉ bị ta dùng mê hương làm cho hôn mê mà thôi. Nhưng thân thể trẻ con yếu đuối, nếu ngủ thêm mấy canh giờ nữa…”

“Ông muốn gì?” Trình Mục Du lạnh giọng cắt ngang lời ông ta, hắn không nhìn Tấn Nhi nữa mà chuyển sang nhìn chằm chằm khuôn mặt mang ý cười của Chung Chí Thanh. Lần đầu tiên hắn phát hiện, hóa ra một người có thể có hai gương mặt, ví dụ như người trước mắt này, không thể nghi ngờ rằng ông ta chính là Chung Chí Thanh, nhưng dường như hắn không hề quen biết ông ta.

Bên dưới lớp da già nua của ông ta mơ hồ phản chiếu ra một gương mặt khác: Trên đỉnh đầu có cặp sừng sắc nhọn, miệng đầy răng nanh…

“Chung đại nhân, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?” Trình Mục Du gằn từng chữ mà lặp lại lời này.

Nghe vậy, nụ cười tươi trên mặt Chung Chí Thanh chợt ngưng lại, ông ta lại cúi người, nếp nhăn trên mặt như đang giương nanh múa vuốt với Trình Mục Du: “Hiền chất, ngoại trừ ngươi thì bốn người còn lại là ai?”

Trình Mục Du nhìn chằm chằm vào con ngươi tối tăm của ông ta, trong lòng lại bình tĩnh dị thường. Có lẽ hắn đã sớm đoán được sẽ có ngày này, chỉ là không ngờ sẽ khiến Tấn Nhi bị liên lụy.

Tấn Nhi, nghĩ đến đứa con của mình, trong lòng hắn đột nhiên đau xót: Thằng bé còn nhỏ như vậy, chưa từng trải qua thế sự, chẳng lẽ sinh mệnh bé nhỏ đó phải dừng ở đây sao?

“Hiền chất, nghĩ kỹ chưa? Thuộc hạ của ta bế đứa nhỏ lâu rồi, cánh tay đã mỏi. Ta sợ hắn không cẩn thận sẽ khiến thằng bé rơi xuống nước, như thế thì thật không tốt nhỉ” Giọng Chung Chí Thanh như truyền đến từ một nơi xa xôi.

Trình Mục Du ngẩng đầu, miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại: “Nếu ta nói ra tên của bốn người còn lại thì đại nhân sẽ thả Tấn Nhi chứ?”

Chung Chí Thanh hơi nheo mắt, tròng mắt càng đen tối hơn: “Mấy người kia là ai?”

“Đại nhân nghe cho rõ, bọn họ là…”

Thuyền đột nhiên nảy mạnh vài cái, nước sông xanh biếc chợt trào lên làm ướt một phần quần áo của mấy người bọn họ, cũng lấn át giọng nói của hắn.

Chung Chí Thanh nhíu mày, vịn tay vào mép thuyền, cao giọng hỏi: “Bọn họ là ai?”

“Bọn họ là…”

“Đại nhân, có thuyền đang đi về phía chúng ta” Nam nhân đang ôm Tấn Nhi bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau, lớn tiếng thông báo cho Chung Chí Thanh.

Sóng gió chợt nổi lên, con thuyền nhỏ cũng nhấp nhô theo sóng nước. Từ xa có thể trông thấy có một người đang đứng ở đầu thuyền. Người đó thấy Chung Chí Thanh nhìn về phía mình thì cao giọng hô to: “Đại nhân, không hay rồi, tiểu thư xảy ra chuyện rồi!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)