Tân An Quỷ Sự

Chương 498: Bí mật

Chương Trước Chương Tiếp

Gió lạnh thổi khắp nơi, xua tan cơn nóng bức giữa trưa. Đám người khuân vác dựa vào lan can kênh đào mà uống trà, chợp mắt, vô cùng thảnh thơi thoải máiThấy Trình Mục Du và Từ Tử Minh đi tới từ phía xa, bọn họ bèn vội đứng dậy hành lễ. Trình Mục Du cười phất tay, ra hiệu bọn họ ngồi xuống rồi nói: “Các vị vất vả nhiều ngày như vậy rồi, cứ nghỉ ngơi vài ngày đi. Mặc dù lần này thuyền muối cập bờ có hơi sai sót, nhưng tổng thể vẫn coi như thuận lợi. Đây đều là nhờ có các vị” Nói xong, hắn quay đầu nhìn Từ Tử Minh một cái, nhẹ giọng phân phó: “Lát nữa phát nước canh ta mới hầm tối qua cho bọn họ. Mùa thu hanh khô, hơn nữa mấy ngày nay họ còn đổ mồ hôi nhiều, uống một chút có thể giúp khôi phục thể lực”

Từ Tử Minh liên tục gật đầu, vẫy tay với mấy nha dịch đang đẩy xe ba gác phía sau rồi hô to: “Đại nhân nói, bây giờ phát nước canh”

Thấy mấy nha dịch chuyển hai cái nồi lớn trên xe xuống, lúc này hắn ta mới bước nhanh về phía Trình Mục Du đã lên bến tàu trong tiếng cảm ơn rôm rả, vừa chạy vừa liên tục đáp lễ với đám người khuân vác kia.

Trình Mục Du nhìn chằm chằm mặt sông yên ả. Hiện giờ toàn bộ thuyền muối đã rời đi, kênh đào lại khôi phục dáng vẻ yên bình như trước kia, chỉ ngẫu nhiên có thể thấy vài con thuyền đánh cá vô cùng trật tự, hoàn toàn không có tiếng người ồn ào náo động như mấy ngày trước. Cửa hàng hai bên bờ sông đã mở cửa lại, nhìn từ xa chỉ thấy đầu người chuyển động, vô cùng sôi nổi.

Hắn nhíu mày, gương mặt có sự sầu muộn nhàn nhạt, miệng khẽ thở dài.

Từ Tử Minh thấy dáng vẻ hắn như vậy thì rất khó hiểu, bèn nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, vừa nãy ngài nói tổng thể cũng xem như thuận lợi mà, sao bây giờ lại thở dài thế?”

Trình Mục Du quay đầu nhìn hắn ta: “Đỗ Chí Dũng vẫn không có động tĩnh gì sao?”

Từ Tử Minh lắc đầu: “Cả ngày nay hắn ta không ăn cơm mà chỉ ngồi ở trong lao, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì”

Trình Mục Du khẽ vuốt cằm: “Mấy canh giờ nữa hắn ta sẽ bị áp giải tới Biện Lương”

“Đại nhân phiền lòng vì hắn ta sao? Nhưng thuộc hạ không rõ tại sao đại nhân lại nhận định Đỗ Chí Dũng nói dối và cho rằng Lý Tiêm Văn không phải là hung thủ đứng sau màn? Dù sao người này cũng có đầy đủ bằng chứng…”

Trình Mục Du nhìn mặt sông, chậm rãi lắc đầu: “Ta cũng không thể nói rõ tại sao, có lẽ chỉ là trực giác” Nói đến đây, hắn cười khổ một tiếng: “Tử Minh, thân là huyện lệnh mà lại dựa vào trực giác để phán đoán tình hình vụ án, huynh có cảm thấy ta có hành động theo cảm tính không?”

Từ Tử Minh liên tục xua tay: “Ta đi theo bên cạnh đại nhân lâu như vậy, chỉ biết đại nhân thần cơ diệu đoán, chưa từng hàm oan một người tốt nào. Tuy ngài nói là dựa vào trực giác phá án, nhưng thật ra không phải như vậy. Hẳn là trong lòng ngài đã mơ hồ ý thức được gì đó, chẳng qua vì nguyên nhân nào đó mà chưa liên hệ được hết nguyên nhân và hậu quả, không tìm được chứng cứ xác thực, cho nên mới không thể đưa ra phán đoán”

Hắn ta vừa dứt lời, cả người Trình Mục Du cứng đờ rồi chợt hỏi: “Huynh nói ta đã nghĩ đến hung thủ là ai, nhưng vì thiếu chứng cứ, hoặc là xuất phát từ nguyên nhân khác nên trong lòng không muốn thừa nhận?”

Từ Tử Minh gãi đầu, lắp bắp nói: “Ta… ta chỉ nói vậy thôi. Ngay cả chữ ta còn chẳng biết, nên càng không hiểu xử án gì đó đâu. Đại nhân, ngài… ngài đừng để ý nhé”

Nói xong, hắn ta ngước mắt nhìn Trình Mục Du một cái, lại thấy hắn ngơ ngác không nhúc nhích nhìn mặt nước, giống như bị đóng băng vậy.

Từ Tử Minh thầm cân nhắc: Chẳng lẽ là mình nói sai nên chọc ngài ấy tức giận ư? Nhưng nghĩ lại thì Trình Mục Du luôn rộng lượng, tuyệt đối sẽ không vì những lời này mà tức giận. Vì thế hắn ta bèn thử thăm dò mà tiến về phía trước một bước rồi khẽ gọi: “Đại nhân…”

Giọng nói của hắn ta khiến Trình Mục Du run lên, mồ hôi lạnh lập tức chạy xuống theo sống lưng. Hắn nhìn Từ Tử Minh, ánh mắt lại xuyên qua hắn ta mà rơi vào một nơi không biết tên, miệng lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, ngoài ta và phụ thân, cũng chỉ có Lý Bỉnh Văn và ông ta dính tới chuyện này. Nếu Lý Bỉnh Văn không phạm tội thì nghi vấn sẽ rơi xuống người ông ta. Yến cô nương đã nói qua, người nào muốn nhanh chóng định tội Lý Bỉnh Văn sẽ là người có hiềm nghi lớn nhất, như vậy xem ra…”

Nói đến đây, trên mặt hắn toát lên chút u sầu, khẽ lắc đầu rồi nói tiếp: “Nhưng ông ta là quan lớn nhị phẩm của triều đình, sao có thể làm ra chuyện cấu kết với cường đạo chứ? Chẳng lẽ là hám lợi mất khôn, bị tiền tài che mắt?”

Từ Tử Minh nghe thấy mà chẳng hiểu gì. Hắn ta suy nghĩ một lúc lâu mới nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, rốt cuộc ngài đang nói cái gì vậy?”

Trình Mục Du nhìn hắn ta một cái, vừa định nói rõ thì chợt nghe tiếng bước chân dồn dập từ phía sau. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy một nha dịch từ xa chạy tới, vừa chạy vừa hô: “Đại nhân, Đỗ Chí Dũng nói muốn gặp ngài, chỉ gặp một mình ngài…”

***

Cửa lao đóng lại, Trình Mục Du nhìn gương mặt như già nua sau một đêm, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn gặp ta?”

Đỗ Chí Dũng ngước đôi mắt vô thần lên từ giữa mái tóc bù xù rồi liếc ra phía ngoài phòng giam một cái: “Ta chỉ nói lời này với một mình ngài, không nói với bất cứ ai khác”

Trình Mục Du hiểu ý của hắn ta, bèn quay đầu nói với huynh đệ Sử thị đang đứng bên ngoài: “Các ngươi ra ngoài trước đi”

Sử Phi ôm quyền: “Đại nhân, thuộc hạ lo lắng…”

“Tay chân hắn ta đều bị xiềng xích, không làm ta bị thương được đâu” Hắn vừa nói vừa đi đến bên cạnh Sử Phi, rút bội kiếm của hắn ra rồi nắm trong tay: “Như vậy các ngươi có thể yên tâm rồi chứ? Nơi này chỉ cách bên ngoài vài bước chân thôi, nếu thật sự có chuyện gì, các ngươi chạy vào vẫn kịp”

Sử Phi và Sử Kim lại nhìn Đỗ Chí Dũng một cái, thấy xiềng xích trên tay chân hắn ta đều đã khóa chặt mới yên tâm mà sóng vai đi ra ngoài.

Thấy bóng dáng hai người biến mất, Trình Mục Du lập tức quay về phòng giam, chậm rãi đi đến bên cạnh Đỗ Chí Dũng, trầm ngâm nhìn hắn ta: “Nói đi, hiện giờ nơi này chỉ còn ta và ngươi thôi. Ngươi không cần sợ, cứ nói cho ta biết hết tất cả những gì ngươi biết, phủ Tân An sẽ làm chủ cho ngươi”

Đỗ Chí Dũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trình Mục Du. Mặt hắn ta bị một ngọn đèn dầu trong góc phòng giam chiếu vào nên lúc sáng lúc tối, thoạt nhìn có hơi kỳ quái: “Đại nhân, thật ra ngài đã đoán được đúng không? Nếu không sẽ không đến gặp ta dưới tình huống không có chứng cứ”

“Ta đoán được và chính miệng ngươi nói ra là hai chuyện khác nhau. Đỗ Chí Dũng, trong lòng ngươi rất rõ ràng điều này mà”

Đỗ Chí Dũng cười “ha ha” mấy tiếng: “Đại nhân, tuy nơi này không có người, nhưng khó bảo đảm tai vạch mạch rừng”

Trình Mục Du hiểu ý, bèn tới gần hơn một chút rồi chậm rãi cúi người xuống, lỗ tai gần như dán vào bên tai Đỗ Chí Dũng: “Nếu ta đã đồng ý thì nhất định sẽ không để người thứ ba biết”

Đáp lại hắn lại là một tiếng cười quái dị. Trình Mục Du căng thẳng trong lòng, đầu bỗng nặng xuống. Hắn nhìn thấy Đỗ Chí Dũng mở rộng vạt áo, một làn khói nhẹ uốn lượn bay ra rồi chậm rãi tràn vào miệng và mũi của hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)