Âm thanh ầm ĩ vang lên bên ngoài chiếc kiệu, nhưng Chung Mẫn lại nhạy bén nhận ra một giọng nói khiến nàng ta thương nhớ ngày đêm trong đống hỗn loạn đóVì vậy, Chung Mẫn vội vàng sửa sang lại mái tóc và vuốt phẳng những nếp nhăn trên làn váy sang trọng màu đỏ thẫm, sau đó nàng ta ngồi thẳng người, hai tay xếp gọn trên đầu gối và căng thẳng nhìn tấm rèm của chiếc kiệu đang khẽ khàng lay động trước mặt.
Trong chốc lát, rèm kiệu bị vén lên, Trình Mục Du mặc một chiếc áo choàng màu đen đang thò đầu vào từ bên ngoài. Hắn không nói lời nào, chỉ cười nhạt rồi vươn tay về phía nàng ta.
Tim Chung Mẫn đập loạn xạ, mặt đỏ bừng như sắp rỉ máu. Nàng ta khẽ cúi đầu và vươn tay ra, sau đó đan chặt tay mình vào tay hắn để mười ngón đan xen.
Tay của Trình Mục Du rất lạnh, giống như bị ngâm trong nước đá. Chung Mẫn vừa tươi cười vừa đưa tay kia ra, sau đó giữ tay của hắn trong lòng bàn tay mình và nhẹ nhàng xoa nắn. Tuy nhiên, nàng ta vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt lộ rõ nét e ấp và thẹn thùng.
Đột nhiên, không hiểu vì lý do gì, bàn tay kia đột nhiên rút ra khỏi lòng bàn tay Chung Mẫn. Nàng ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy một nữ tử có phong thái duyên dáng và yêu kiều đang đứng bên cạnh Trình Mục Du. Bàn tay nàng và bàn tay hắn đang đan chặt vào nhau, lại còn tựa đầu thân mật vào hõm vai của Trình Mục Du. Ngoài tú nương kia thì còn ai vào đây nữa?
Khi tú nương kia phát hiện Chung Mẫn đang nhìn mình thì nàng cũng nhìn nàng ta chằm chằm, khóe môi hơi cong lên, trên mặt thấp thoáng ý tứ khinh thường và trào phúng.
Chung Mẫn hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén tâm trạng và lạnh lùng nói: “Chàng là phu quân của ta. Ngươi mau buông chàng ra, không được phép lôi kéo chàng như vậy!”
Nụ cười trên môi nữ tử kia càng sâu hơn. Nàng không những không buông tay mà còn khẽ dụi đầu vào ngực Trình Mục Du mấy lần để khiêu khích, sau đó nhướng đôi mày lá liễu lên và nói với Chung Mẫn: “Phu quân của ngươi? Phu quân của ngươi thì đã sao nào? Trong lòng của ngài ấy chỉ có một mình ta thôi!” Nói tới đây, nàng dùng ngón tay vẽ vài vòng tròn lên ngực Trình Mục Du, đưa môi mình sát lại gần hắn hơn và hỏi: “Đại nhân, Yến Nương nói có đúng không?”
Trình Mục Du vẫn không nói gì mà chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn Yến Nương, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều và yêu thương.
Nhìn thấy hai người tình chàng ý thiếp trước mặt mình, trái tim Chung Mẫn đột nhiên thắt lại. Ngón tay nàng ta bấu chặt vào tà váy, móng tay xuyên qua lớp áo mỏng đâm vào da thịt và lập tức khiến đùi nàng ta chảy máu đầm đìa.
Nhưng mà hình như Chung Mẫn không cảm nhận được chút đau đớn nào. Mười ngón tay của nàng ta càng lúc càng siết chặt, trong đầu chỉ toàn là âm thanh vù vù khiến nàng ta không thể suy nghĩ được gì. Cả người Chung Mẫn như đang bị vây hãm trong một tầng sương mù dày đặc. Nàng ta không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể giương mắt nhìn đôi nam nữ đang dựa vào nhau càng lúc càng gần, cử chỉ vô cùng thân mật giống như đang cố ý thể hiện cho nàng ta xem.
Đột nhiên, lòng bàn tay Chung Mẫn có cảm giác lành lạnh, hình như có thứ gì đó vừa cứng vừa lạnh đang nằm bên trong. Nàng ta cúi đầu xuống thì phát hiện đó là một con dao găm. Một con dao găm đang tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Chung Mẫn còn chưa kịp suy nghĩ xem con dao găm này từ đâu mà tới thì thân thể nàng ta đã lao ra khỏi kiệu, đâm lưỡi dao sắc bén kia vào bụng Yến Nương.
Lần đầu tiên đâm người thì lẽ ra nàng ta nên sợ hãi, nhưng chẳng hiểu vì sao khi nhìn thấy máu tươi phun ra từ trong bụng nữ nhân kia thì trái tim Chung Mẫn như bị xé toạc và không còn trói buộc nào nữa. Nàng ta cảm thấy cả người sảng khoái và hả hê, từng lỗ chân lông đều nở ra khiến chiếc váy đỏ tươi ướt đẫm mồ hôi.
Khóe miệng nàng ta giật giật, bất giác bật cười khúc khích. Chung Mẫn đè chặt Yến Nương xuống đất nhưng tay vẫn chưa chịu dừng lại, nàng ta điên cuồng đâm vào tình địch của mình hết nhát dao này đến nhát dao khác.
“Ngươi dám cướp phu quân của ta, ta giết ngươi…” Nàng ta lẩm bẩm nói, trong mắt hiện lên một tia sáng điên cuồng.
“Tiểu thư, đừng đâm nữa, đau quá… Hoàn Thúy đau quá…”
Một giọng nói đã lâu không được nghe chợt lọt vào tai Chung Mẫn. Nàng ta lập tức sửng sốt, con dao găm lơ lửng giữa không trung và run rẩy vài cái, cuối cùng không dám đâm xuống nữa.
Xuyên qua lớp máu đỏ tươi như một tấm mạng che mặt, Chung Mẫn có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo của người phía dưới. Người này chẳng phải là Hoàn Thúy đã mất tích suốt mấy ngày qua hay sao?
“Ngươi… Ngươi… Tại sao… tại sao lại là ngươi?” Chung Mẫn nhìn khuôn mặt Hoàn Thúy và lỗ thủng lớn nhầy nhụa máu thịt trên bụng nàng ta, sau đó đột nhiên giật mình: Chẳng lẽ mình thật sự đã đâm mạnh như vậy? Tới mức suýt chút nữa đã cắt thân thể của Hoàn Thúy thành hai mảnh, chỉ còn để lại một chút da thịt dính vào nhau?
Nhưng khi Chung Mẫn chưa kịp nghĩ ngợi cẩn thận thì Hoàn Thúy đã đột nhiên nâng nửa thân trên một cách chậm rì. Nàng ta giãy giụa muốn ngồi dậy, cuối cùng khiến cho một chút gân cốt còn nối liền bị bẻ gãy và phát ra âm thanh “răng rắc”. Bây giờ, toàn thân Hoàn Thúy bị gập đôi thành một tư thế rất quái dị, phần thân dưới vẫn đang bị Chung Mẫn đè lên, nhưng phần thân trên lại bị đứt lìa và đang dùng sức cọ xát để tiến về phía Chung Mẫn.
Trong lúc “đi”, một bên thân thể Hoàn Thúy chợt vươn một cánh tay đầy vết bầm tím về phía Chung Mẫn, cổ họng cất lên tiếng cười “khặc khặc” cực kỳ hung ác: “Tiểu thư, tiểu thư thật độc ác, thật độc ác…”
Chung Mẫn thét một tiếng chói tai và mạnh mẽ đứng bật dậy. Nàng ta chống tay xuống đất và lui về phía sau vài bước, cho đến khi thân thể nàng ta bị chiếc kiệu chặn lại và không thể lùi thêm được nữa.
“Ngươi đừng tới đây, ngươi đừng tới đây…” Chung Mẫn nhắm chặt hai mắt và không dám nhìn Hoàn Thúy nữa. Nàng ta vung dao nhọn về phía trước một cách loạn xạ với hy vọng có thể ngăn cản Hoàn Thúy tiến về phía mình.
Tuy nhiên, Chung Mẫn vung dao suốt một lúc lâu mà vẫn không chạm vào bất cứ thứ gì. Nàng ta run rẩy mở mắt, lúc này mới nhận ra không có ai đang ở trước mặt mình, cho dù là Trình Mục Du hay Hoàn Thúy. Dường như họ đã biến mất trong thoáng chốc. Trước mắt Chung Mẫn chỉ còn lại một tầng sương trắng dày đặc đang chậm rãi phiêu tán, tựa như nó đang mang theo oán hận vô tận và bao vây nàng ta ở giữa.
Chung Mẫn thở hổn hển và cố gắng tìm ra một lỗ hổng trong màn sương kỳ lạ trước mặt. Lúc này, bả vai nàng ta đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo giống như đao sắt đang đục thẳng vào xương.
Chung Mẫn lập tức quay đầu lại và nhìn thấy đầu của Hoàn Thúy đang nhô ra khỏi chiếc kiệu màu đỏ tươi. Khuôn mặt nàng ta trắng xanh nên trông càng đáng sợ trên màu nền đỏ thẫm của chiếc kiệu.
Bàn tay đang đặt trên vai Chung Mẫn vươn về phía trước từng tấc một, càng lúc càng duỗi dài ra, cuối cùng đặt lên bụng dưới của Chung Mẫn khiến cả người nàng ta rét lạnh như băng.
Khuôn mặt Hoàn Thúy áp sát vào má Chung Mẫn và nở một nụ cười lạnh lẽo, môi mấp máy phun ra vài câu: “Tiểu thư cũng sắp có một đứa con rồi. Nó sẽ khiến bụng tiểu thư trương phình lên như một con cá khổng lồ, cuối cùng nổ ‘ầm’ một tiếng và khiến thân thể tiểu thư tan tành thành hai mảnh. Cũng giống như ta, cũng giống như ta vậy…”
Nói xong, Hoàn Thúy lại bật cười: “Tiểu thư thích Trình đại nhân đúng không? Nhưng hình như ngài ấy không thèm đặt tiểu thư vào trong lòng mình đâu. Hơn nữa, tiểu thư lại còn độc ác và tàn nhẫn như vậy, một người quân tử như Trình đại nhân sao có thể bị tiểu thư quyến rũ cho được? Tiểu thư suốt ngày quấn lấy Trình đại nhân chỉ khiến ngài ấy thêm chán ghét tiểu thư mà thôi!”
Chung Mẫn nghe vậy thì tức giận tới mức quên cả sợ hãi. Nàng ta vừa định nổi trận lôi đình thì một luồng gió lạnh đột nhiên thổi qua tai, năm ngón tay sắc bén của Hoàn Thúy bất ngờ đâm thủng bụng nàng ta.
Chung Mẫn thét lên một tiếng thất thanh trong câm lặng, cơ thể run rẩy dữ dội và cố gắng ngồi bật dậy để thoát khỏi cơn ác mộng.
Nàng ta mở to mắt và che ngực thở hổn hển, ánh mắt không ngừng lướt qua từng bóng đen trong phòng mình: Cái bàn, cái tủ, bình hoa… Không sao rồi! Không sao rồi! Tất cả chỉ là một cơn ác mộng khiếp sợ mà thôi. Bây giờ nàng ta vẫn đang ở nhà, không có gì ở đây ngoại trừ nàng ta và một số đồ đạc khác.
Một cơn gió khe khẽ thoảng qua làm lay động bóng cây đang đổ xuống trước cửa sổ, giống như một bóng ma nào đó đang lẩn khuất trong đêm tối.
Chung Mẫn mỉm cười và nói: “Chỉ là giấc mộng thôi mà. Sao Hoàn Thúy dám tới đây được chứ? Khi còn sống, nàng ta là nô tỳ của Chung gia, lẽ nào sau khi chết lại tìm về để đòi mạng mình sao?”
Huống chi, trên đời này làm gì có ma quỷ? Chỉ có những kẻ yếu ớt mới tin rằng có quỷ thần. Chung Mẫn nhất định không tin.
“Ta không tin” Chung Mẫn mỉm cười, trong nụ cười đó thấp thoáng sự chột dạ và ngờ vực.