Trong lòng Trình Mục Du chợt căng thẳng: “Giết rồng?”“Ừm, giết rồng” Yến Nương nhìn hắn với nụ cười nhàn nhạt, như có như không.
Trình Mục Du cảm thấy gượng gạo khi bị nàng nhìn chằm chằm như vậy. Vì thế, hắn vội vàng cụp mắt xuống để nhìn vào mũi giày của chính mình.
May mà Yến Nương không tiếp tục chủ đề này nữa. Nàng lại ngồi xuống ghế đá và chậm rãi thở dài: “Đáng tiếc! Sông Vận Hà thật sự quá lớn, kéo dài vô hạn về phía Nam nên ta không thể tìm thấy con chim Khuất Tử kia. Ngay cả Hứa Đại Niên cũng chẳng biết đã đi đâu rồi” Nói đến đây, nàng tựa như sực nhớ ra điều gì đó, búng tay giòn giã và hô vọng vào trong phòng: “Hữu Nhĩ! Mang đồ của đại nhân ra đây!”
Một lúc sau, Hữu Nhĩ vừa ra khỏi phòng vừa ngáp dài, đặt một chiếc hộp liễu hình vuông lên trên bàn đá, sau đó tiếp tục ngáp dài và trở về phòng chứ không thèm nhìn hai người bọn họ.
“Đây là cái gì?” Ánh mắt Trình Mục Du rơi vào chiếc hộp liễu.
Yến Nương mỉm cười: “Dù gì thì nó cũng là bảo vật gia truyền của đại nhân mà. Sao chỉ mới mấy ngày mà ngài đã quên nó rồi?”
Vừa nói, nàng vừa mở hộp và lấy một viên đá tỏa sáng lấp lánh ra: “Ta đã thêu lại một chiếc túi đựng khác rồi. Nếu đại nhân lại đánh rơi và không tìm thấy nó thì cũng đừng khóc lóc đấy”
Trình Mục Du lắc đầu và mỉm cười. Hắn nhận lại viên đá Hắc Diệu và đeo vào thắt lưng. Khi những ngón tay luồn qua giữa những sợi tua rua của túi Ngọc Tuệ, trái tim hắn chợt ấm áp hẳn lên, tâm trạng cũng trở nên khoáng đạt.
Vì vậy, Trình Mục Du bèn đứng dậy hành lễ: “Đa tạ cô nương. Chiếc Ngọc Tuệ này, à không, Trình mỗ nhất định sẽ bảo quản viên đá Hắc Diệu này thật cẩn thận, tuyệt đối không dám đánh rơi nó nữa”
Trình Mục Du không ngờ rằng khi mình vừa nói xong, Yến Nương lại có một động tác khiến hắn không thể nào tin được. Nàng từ tốn đứng dậy và bước về phía hắn, sau đó vươn tay ôm vòng qua thắt lưng của hắn để buộc chặt Ngọc Tuệ thêm mấy vòng.
Nàng đang ở rất gần Trình Mục Du, trán nàng gần như chạm vào lồng ngực hắn. Trong lòng Trình Mục Du chấn động, thân hình cũng bất giác lùi về sau mấy tấc và nói: “Yến cô nương, cô…”
Yến Nương khẽ “suỵt” một tiếng: “Đại nhân đừng nói chuyện! Hiện giờ có ai đó đang ở ngoài cửa và nhìn chằm chằm về phía chúng ta”
Trình Mục Du giật mình, nhỏ giọng hỏi: “Ai?”
Yến Nương mím môi cười: “Câu này phải để ta hỏi đại nhân mới phải. Suốt mấy ngày nay, ta phát hiện có một vị tiểu thư luôn theo dõi chúng ta, ánh mắt rất hung dữ và phẫn nộ, giống như đang hận không thể đâm vào người ta mấy nhát. Ta nghĩ có lẽ là do Trình đại nhân đã tới những nơi trăng hoa để trêu hoa ghẹo nguyệt, để rồi thu hút ong bướm tìm tới đây và khiến ta bị liên lụy”
Nghe nàng nói vậy, Trình Mục Du chợt kêu lên một tiếng “Hả?”, suy nghĩ suốt một hồi lâu mới nhớ ra đó là Chung Mẫn, sau đó không khỏi lắc đầu thở dài.
Trình Đức Hiên nói không sai. Xét về những phương diện khác, Trình Mục Du là một người cực kỳ thông minh và nhạy bén, học một hiểu mười. Nhưng trong chuyện tình yêu nam nữ thì hắn lại rất ngờ nghệch và chậm chạp. Người khác còn biết cái gì gọi là “hoa rơi có ý, nước chảy vô tình”, nhưng với Trình Mục Du thì ngay cả sự “vô tình” cũng chẳng có, bởi vì hắn chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm của người khác dành cho mình.
Sở dĩ bây giờ Trình Mục Du có thể liên tưởng tới Chung Mẫn là vì ban ngày hắn vừa nghe Trình Đức Hiên nhắc đến chuyện này, thế nên sau một hồi lục lọi ký ức mới nhớ ra nàng ta.
Nhưng sau khi đã hiểu ra, Trình Mục Du lại càng không thể hiểu được hành động của Yến Nương. Vì vậy, hắn khẽ cúi đầu xuống và nhẹ giọng hỏi: “Nếu Chung tiểu thư đã nghi ngờ cô nương thì tại sao cô còn khiến cho nàng ta thêm hiểu lầm mình?”
Yến Nương đảo mắt, khẽ khịt mũi và lên tiếng: “Tại sao ư? Vì chuyện này rất thú vị chứ sao. Nếu nàng ta đã nghi ngờ ta thì ta sẽ khiến đối phương nghi ngờ một cách trọn vẹn. Ta thật sự muốn biết nếu nữ nhân đó ghen tuông đến tột cùng thì nàng ta sẽ làm gì?” Nói xong, nàng lại nghiêng người về phía trước và áp sát hắn, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào Trình Mục Du: “Đại nhân! Ngài không có tình ý gì với nàng ta chứ? Nếu có thì hóa ra ta đang phá hủy chuyện tốt của đại nhân rồi”
Trình Mục Du lại thở dài: “May mà Chung Mẫn là người điêu ngoa và kiêu ngạo, dáng vẻ lại không xinh đẹp. Nếu không, cô nương thật sự phải đền bù cho ta một nương tử rồi”
Hai người vừa nói chuyện vừa nhìn thấy một bóng người đang đứng lén lút ở ngoài cửa. Người đó dần dần lui về phía sau, tiếng bước chân cũng xa dần, sau một hồi thì không còn nghe thấy gì nữa.
Yến Nương lại cẩn thận thắt lại nút buộc của túi Ngọc Tuệ bên thắt lưng của Trình Mục Du. Sau đó, nàng chậm rãi đi đến cổng sân, vừa nhìn ra ngoài vừa lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ. Tại sao hôm nay cô nương kia lại không tự tới đây? Lẽ nào do trời đã tối nên nàng ta không được ra ngoài?”
Trình Mục Du đi theo và đứng bên cạnh Yến Nương: “Mặc kệ nàng ta có tự mình tới đây hay không, ta hy vọng rằng người vừa đứng ngoài cửa sẽ truyền đạt lại màn kịch vừa nãy của cô nương cho Chung tiểu thư, để nàng ta không khiến cô phải khổ tâm nữa”
***
Mười ngón tay của Chung Chí Thanh siết thật chặt vào tay vịn của ghế ngồi, đến nỗi làm tróc một lớp sơn đỏ trên đó, để lộ ra những đường vân gỗ lốm đốm bên trong.
“Chính tai ngươi nghe thấy tú nương kia nói rằng đá Hắc Diệu là của Trình Mục Du sao?” Thật lâu sau, ông ta mới gằn từng chữ một để hỏi câu này.
Nam nhân đang quỳ trên mặt đất lại cúi rạp thân mình và đáp: “Thuộc hạ tận mắt chứng kiến tú nương kia đeo đá Hắc Diệu lên thắt lưng của Trình Mục Du, còn nói rằng đó là bảo vật gia truyền của Trình gia”
Nghe vậy, thân hình Chung Chí Thanh trở nên cứng đờ, ngón tay càng thêm siết chặt vào tay vịn.
Nam nhân đang quỳ dưới đất trộm nhìn ông ta, chỉ thấy khuôn mặt Chung Chí Thanh chợt biểu lộ thần sắc quái dị và kỳ quặc, thậm chí còn có chút điên cuồng, khiến cho người ta phải sợ hãi.
Vài phút sau, Chung Chí Thanh đột nhiên phát ra một tràng cười dài thật trầm thấp, vừa cười vừa vỗ tay và nói: “Tuyệt! Tuyệt lắm! Ta còn đang lo lắng về việc không thể cướp thuyền chở muối, nhưng không ngờ rằng ‘sáng mất, chiều liền thu lại’, giúp ta nắm thóp được hắn” Nói tới đây, tiếng cười của ông ta càng thêm ngông cuồng, vang vọng khắp cả gian phòng chính của dịch quán: “Chuyện Thánh Thượng quan tâm nhất chính là chuyện hiến tế mười năm một lần. Lần này, nếu ta tóm được kẻ chủ mưu đứng đằng sau thì sẽ giúp cho Thánh Thượng vô cùng vui mừng. Cho dù đánh mất thuyền chở muối thì sao chứ? Nếu con đường làm quan của ta càng ngày càng thăng tiến thì sau này châu báu vàng bạc sẽ phải chạy theo ta”
Nói xong, Chung Chí Thanh đột nhiên dừng lại. Ông ta chợt nhớ ra Chung Mẫn đang yêu Trình Mục Du hết sức sâu đậm, nếu chuyện này xảy ra thì ông ta sợ rằng sẽ làm tan nát trái tim nàng ta. Nhưng suy đi nghĩ lại, Chung Chí Thanh lại cho rằng: nữ nhi của mình là ai chứ? Nàng ta luôn quan tâm đến thân phận và địa vị của mình. Thứ nàng ta chú trọng nhất chính là môn đăng hộ đối. Nếu ông ta kể cho nàng ta biết Trình Mục Du đã phạm trọng tội thì có lẽ nàng ta sẽ nhanh chóng thu hồi tâm ý của mình và không tiếp tục lún sâu nữa.
“Đại nhân! Hay là bây giờ chúng ta hãy tới phủ Tân An và bắt giữ Trình Mục Du ngay đi? Áp giải hắn tới Biện Lương để tránh đêm dài lắm mộng, không để xảy ra những chuyện xui xẻo khác” Nam nhân đang quỳ gối phía dưới khẽ khàng nhắc nhở Chung Chí Thanh.
Chung Chí Thanh nheo mắt lại, cân nhắc thật lâu rồi mới nói với nam nhân kia: “Không được! Bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất”
“Đại nhân! Tại sao lại thế?”
Chung Chí Thanh đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Tội trạng của Trình Mục Du là thật. Nhưng mà hiện giờ ta cần phải tìm hiểu rõ ràng đầu đuôi sự việc này, có như thế thì Thánh Thượng mới càng thêm coi trọng ta”