Tân An Quỷ Sự

Chương 494: Giết rồng

Chương Trước Chương Tiếp

Chung Chí Thanh vốn đang phiền muộn trong lòng, bây giờ lại nhìn thấy Chung Mẫn bướng bỉnh và không chịu nghe lời như vậy thì tức giận tới mức tím mặt, nghiêm giọng nói: “Mẫn Nhi! Con cứ mở miệng ra là lại nhắc tới người họ Trình, thế thì còn thể thống gì nữa chứ? Nếu con thích người ta thì phải biểu hiện sao cho dịu dàng, thùy mị và chu đáo một chút. Trên đời này chẳng có nam nhân nào bằng lòng cưới một nữ tử đanh đá cả”Chung Mẫn khịt mũi một tiếng rồi hung hăng nói: “Hắn nên vui mừng vì hiện giờ vẫn chưa lấy con đấy. Nếu hắn thật sự đã là phu quân của con thì lúc nãy, con đã lột da hắn cùng ả tiểu tiện nhân kia và vứt xuống sông cho cá ăn rồi”

Chung Chí Thanh bị lời nói của nàng ta làm sửng sốt: “Mẫn Nhi! Câu này của con có ý gì?”

Chung Mẫn lại khịt mũi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa rồi con trông thấy hắn và ả tú nương kia đứng bên cạnh bờ sông Vận Hà. Hai người trò chuyện với nhau như thể không có ai khác xung quanh, trông vô cùng thân thiết”

Chung Chí Thanh giật mình kinh hãi: “Mẫn Nhi! Con… lẽ nào con đã theo dõi Trình Mục Du?” Nghĩ đến đây, ông ta chợt sực hiểu ra, vừa lắc đầu vừa cau mày: “Thảo nào cữu cữu của con nói rằng con vắng nhà suốt cả ngày nay, chẳng biết đã đi đâu rồi. Hóa ra… hoá ra con lại…”

Chung Mẫn cười nhếch mép: “Con làm sao nào? Nếu không phải do đức hạnh của Trình Mục Du có vấn đề thì cho dù có theo dõi hắn đi chăng nữa, con cũng đâu thể phát hiện ra điều gì chứ” Nói xong, nàng ta đảo mắt rồi đột nhiên đứng lên và bước tới cạnh Chung Chí Thanh, ôm chặt lấy cánh tay ông ta, giọng điệu cũng dịu đi rất nhiều: “Cha! Nữ nhi thật sự không thể đợi thêm được nữa. Cha chưa nhìn thấy cảnh tượng hôm nay đó thôi. Trước mặt người khác, nam nhân họ Trình kia luôn tỏ vẻ xa cách, nhưng hắn lại đối đáp thân mật, ta một câu nàng một câu với tú nương kia. Trông hai người họ thật sự rất thân mật và tình tứ. Nếu cha không chịu ra tay thì duyên phận của con sẽ bị nữ nhân kia chặt gãy mất” Vẻ mặt nàng ta đột nhiên tối sầm, khóe mắt ứa ra một giọt nước mắt to như hạt đậu: “Nếu quả thật như vậy thì cả đời này Mẫn Nhi sẽ không bao giờ xuất giá nữa, mãi mãi làm một mụ già lỡ thì trong phủ”

Thứ Chung Chí Thanh không muốn nhìn thấy nhất chính là nước mắt của Chung Mẫn. Trái tim ông ta quặn thắt, đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay nữ nhi của mình và vỗ nhẹ vài cái. Sau đó, ông ta dần cảm thấy mềm lòng: “Mẫn Nhi! Con yên tâm đi. Nếu con đã thích Trình Mục Du đến vậy thì ta sẽ giúp con sắp xếp mọi chuyện thật chu toàn, tuyệt đối sẽ không để con phải khổ sở. Sở dĩ cha vẫn chưa ra tay là vì tú nương kia có thân phận rất hèn mọn, khác xa con như mây và đất. Trình Mục Du cũng chẳng phải là người mù nên đương nhiên hắn sẽ biết phải lựa chọn thế nào. Chúng ta lùi một bước để tiến một bước, cho dù hắn có bị tâm ma ám ảnh thì vẫn còn Trình Đức Hiên mà? Trình Đức Hiên là người thế nào chứ? Sao ông ta có thể để con mình bỏ lỡ phượng hoàng và lựa chọn một con chim sẻ được?”

Nói đến đây, trông thấy Chung Mẫn vẫn còn túm lấy cổ tay áo của mình và thút tha thút thít thì Chung Chí Thanh bèn khẽ thở dài rồi nói: “Chỉ có điều, nếu tú nương kia khiến cho Mẫn Nhi của ta khó chịu thì sao ta có thể ngồi yên không màng cho được? Con yên tâm đi. Ta sẽ có cách khiến nàng ta biết khó mà lui và sẽ không quấy nhiễu con và Trình Mục Du nữa”

Nghe thấy lời này, Chung Mẫn lập tức gạt nước mắt, hai bàn tay cũng siết chặt lại, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo: “Cha! Nếu cha chỉ khiến nàng ta biết khó mà lui thì nàng ta vẫn có thể tiếp tục quay lại. Con muốn nàng ta phải biến mất vĩnh viễn, từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt con nữa”

***

Vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên không trung. Dưới ánh sáng trong trẻo và mơ hồ, Yến Nương và Trình Mục Du đang ngồi ở hai đầu bàn đá, nhấm nháp hai tách trà Long Tĩnh mà Hữu Nhĩ vừa bưng lên.

Tuy nhiên, dù đang uống trà, Trình Mục Du vẫn luôn nhíu mày. Sự khắc khoải và lo âu hiện rõ trên khuôn mặt hắn, sau đó chảy tràn vào lòng và kết thành một mạng lưới hỗn loạn, quấn chặt lấy trái tim của Trình Mục Du khiến hắn khó thở.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Trình Mục Du đặt tách trà xuống và khẽ hỏi Yến Nương: “Cô nương đã phát hiện mật rồng giữa lòng sông sao?”

Yến Nương cũng đặt cái tách xuống, liếc hắn một cái rồi ung dung đáp: “Đương nhiên rồi. Một mảng lớn có màu xanh lam óng ánh nổi lềnh bềnh trên mặt nước, sao ta có thể nhìn lầm?” Sau đó, nàng cụp mắt xuống và nói tiếp: “Nhưng mà theo ta thấy, ắt hẳn con rồng kia cũng không lớn lắm, cho nên mật của nó mới nhỏ như vậy. Nếu là một con rồng lớn thì sau khi mật của nó bị vỡ nát, cả mặt sông đã biến thành một màu xanh lam rồi”

Trình Mục Du cực kỳ kinh hãi khi nghe nàng nói hết từ “rồng” rồi lại tới từ “mật”. Sau khi bình tĩnh trở lại, hắn ngập ngừng hỏi: “Yến cô nương! Tại sao dưới sông Vận Hà lại có mật rồng? Mà mật rồng này có liên quan gì tới chim Khuất Tử?”

Yến Nương đứng dậy, trong mắt dường như vừa lóe lên một tia sáng màu vàng khiến Trình Mục Du kinh ngạc.

Một lúc sau, nàng nhìn vầng trăng khuyết mỏng tang đến mức không thể nhìn rõ trên bầu trời, vừa mỉm cười vừa nói: “Ta vốn dĩ thắc mắc rằng tại sao Tống Ngọc lại có thể hồi sinh oan hồn và triệu hồi được chim Khuất Tử. Mãi tới bây giờ, khi nhìn thấy mật rồng thì ta mới có thể cẩn thận suy xét lại đầu đuôi sự việc”

Trình Mục Du nhướng mày và hỏi: “Mật rồng có tác dụng cải tử hồi sinh sao?”

Yến Nương nhìn hắn và đáp: “Không thể nói rằng họ đã được cải tử hồi sinh. Bọn họ vốn là con người, nhưng sau đó lại mượn bào thai của nữ nhân để sống lại và biến thành một con chim quỷ. Theo quan điểm của Hứa Đại Niên, cho dù người thân của hắn ta có thay đổi hình dạng thì ít nhất bọn họ cũng đã sống lại. Hắn ta cảm thấy làm vậy tốt hơn việc bị chôn vùi dưới sông sâu nhiều”

Trình Mục Du gật đầu, sau đó lại lo lắng hỏi: “Nhưng sao có thể dễ dàng đoạt được mật rồng như vậy? Tống Ngọc và Hứa Đại Niên chỉ là những người bình thường thì làm sao bọn họ có thể tìm được mật rồng?”

Vẻ mặt của Yến Nương sững lại trong thoáng chốc, không lâu sau nàng mới nói tiếp: “Tống Ngọc thì ta có thể hiểu được. Dù sao thì Khuất Nguyên cũng từng là một ‘người cưỡi rồng’ mà. Đại nhân, ngài đọc đủ loại thi thư thì chắc chắn đã từng đọc ‘Ly tao’ rồi chứ?”

“Vi dư giá phi long hề. Tạp dao tượng dĩ vi xa*” Trình Mục Du đọc hai câu thơ mà không cần suy nghĩ.

(*) Lộn ngà ngọc đóng làm xe cưỡi.

Kéo xe ta phất phới rồng bay. (bản dịch thơ “Ly tao” của Nhượng Tống)

Yến Nương gật đầu: “Mọi người đều nói rằng ‘Ly tao’ chính là bài thơ mà Khuất Nguyên đã dùng ảo tưởng của bản thân để nói bóng gió về hiện thực. Nhưng thật ra những chuyện được miêu tả trong đó hoàn toàn không phải do ông ấy tưởng tượng ra. Bởi vì ông ấy chính là một ‘người cưỡi rồng’ thật sự. ‘Giá bát long chi uyển uyển hề. Tái vân kỳ chi ủy đà*’; ‘Huy giao long sử lương tân hề. Chiếu Tây hoàng sứ thiệp dư**’; ‘Giá thanh cù hề tham Bạch Li. Ngô dữ trọng hoa du hề dao chi phố***’ Trong ‘Ly tao’ có rất nhiều câu thơ nhắc về việc cưỡi rồng. Khí phách siêu dật đó, nếu ông ấy không đích thân trải qua và chiêm nghiệm thì làm sao có thể viết được như vậy? Vì thế, không có gì ngạc nhiên khi ông ấy đưa mật rồng cho Tống Ngọc, người sẽ kế nghiệp mình” Nói đến đây, Yến Nương nhún vai và mỉm cười: “Tất nhiên những điều này chỉ là suy đoán của ta thôi, xin ngài đừng tùy tiện lan truyền ra ngoài”

(*) Tám rồng bay lộn trước xe,

Cờ bay phất phới bóng che rợp trời.

(**) Thuồng thuồng sửa bến cho mau!

Bảo Tây hoàng phải bắc cầu ta sang. (bản dịch thơ “Ly Tao” của Nhượng Tống)

(***) Cưỡi rồng xanh mà Bạch Li kéo

Ta cùng quân dạo quanh vườn ngọc”

Nàng nói rất bâng quơ và hời hợt, nhưng nó lại khiến Trình Mục Du hoang mang như lọt vào trong sương mù. Một hồi lâu sau, hắn mới lấy lại tinh thần, ho nhẹ và đáp: “Ta sẽ không nói với người khác đâu. Xin cô nương hãy yên tâm!”

Thật ra trong lòng hắn đang nghĩ rằng, nếu kể chuyện này cho người khác thì liệu có mấy ai sẽ tin chứ?

Yến Nương gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu và hỏi: “Nhưng mà Hứa Đại Niên chỉ là một người bình thường, hắn ta lấy mật rồng từ đâu chứ? Ta thật sự không hiểu nổi”

Trình Mục Du chợt biến sắc: “Lẽ nào bây giờ vẫn còn người có thể điều khiển rồng sao?”

Yến Nương nhìn thẳng về phía trước, trong mắt hiện lên một tia phức tạp và lạnh lùng nói: “Người cưỡi rồng cần phải có mỹ đức và đạo hạnh tốt. Trên đời này nào có mấy ai có thể sánh được với Khuất đại phu? Nhưng nếu nói tới ‘kẻ giết rồng’ thì ta đã từng gặp một người”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)