Trình Mục Du vô cùng kinh ngạc khi cha đột nhiên nhắc đến hôn sự của mình và đối phương lại là vị Chung tiểu thư kia. Nhưng hiện giờ hắn còn có chuyện quan trọng khác phải làm, không có thời gian nghĩ tới việc kia nên bèn nói với Trình Đức Hiên: “Cha! Bây giờ đã là lúc nào rồi mà cha còn nhắc tới chuyện này?”Trình Đức Hiên mỉm cười: “Mục Du à! Không chỉ Chung đại nhân mà ngay cả nữ nhi bảo bối của ngài ấy cũng có ý với con đấy. Con có biết Chung tiểu thư là ai không? Đó chính là khuê nữ ruột thịt duy nhất của Chung đại nhân, thậm chí một huynh đệ huyết thống cũng không có. Nếu con cưới Chung tiểu thư thì…”
Ông ta vừa nói tới đây thì chợt cảm thấy có một luồng gió lướt qua bên cạnh, Trình Mục Du đột nhiên đi vòng qua người Trình Đức Hiên và tiến về phía thiên lao, vừa đi vừa nói: “Cha! Con muốn tới thiên lao để thẩm vấn những tên cướp thuyền. Những chuyện nhỏ nhặt này cứ để sau hẵng thảo luận tiếp”
Trình Đức Hiên nóng lòng và sốt ruột quay người lại, bởi vì động tác quá nhanh nên suýt chút nữa đã bị trẹo xương. Ông ta đỡ lấy thắt lưng, vừa thở hổn hển vừa đuổi theo Trình Mục Du: “Những lời ta vừa nói chưa đủ rõ ràng à? Tại sao con vẫn không chịu hiểu ra và trả lời một cách chắc chắn vậy?”
Trình Mục Du bước nhanh như bay, như thể không nghe thấy tiếng hô hoán của Trình Đức Hiên. Bây giờ trong lòng hắn chỉ suy nghĩ về một chuyện duy nhất là phải áp giải Lý Bỉnh Văn tới Biện Lương để tìm ra thủ phạm, nếu không thì chuyện này sẽ đâm vào ngõ cụt.
Trình Mục Du không biết suy nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn từ khi nào. Hắn chỉ biết rằng ngay sau khi mọc rễ nảy mầm trong suy nghĩ của mình thì ý nghĩ đó càng ngày càng đâm sâu, phát triển rất phức tạp và nhanh chóng, cuối cùng không thể nào vứt bỏ được.
Vì vậy, trên đường tới ngục tối, Trình Mục Du đã vạch sẵn một kế sách trong đầu và hy vọng có thể phá vỡ phòng tuyến tâm lý của người kia.
***
“Ngươi tên gì?” Trình Mục Du vừa nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu trước mặt vừa bình thản hỏi.
“Đỗ Chí Dũng”
“Họ Đỗ, vậy là họ hàng với Đỗ Nhữ. Địa bàn của gia tộc Đỗ thị vốn ở Kiến Châu, nhưng theo ta biết, Lý Bỉnh Văn chưa bao giờ đặt chân tới khu vực Kiến Châu, vậy thì làm sao ông ta lại có quan hệ với các ngươi?”
Đỗ Chí Dũng trợn mắt nhìn Trình Mục Du: “Đại nhân! Cướp muối cũng chẳng phải là chuyện hiển hách gì. Cho dù Lý Bỉnh Văn có đến Kiến Châu thì lẽ nào ông ta lại rêu rao cho cả thiên hạ đều biết sao? Hơn nữa, nếu đại ca của ta muốn gặp ông ta thì họ hoàn toàn có thể lựa chọn nơi khác chứ không nhất thiết phải là Kiến Châu”
Trình Mục Du cúi đầu mỉm cười: “Ngươi nói đúng. Cho dù Lý Bỉnh Văn chưa từng tới Kiến Châu thì ông ta cũng không thể chứng minh bản thân vô tội được. Nhưng vừa rồi ngươi có nhắc tới đại ca của mình, đó là Đỗ Nhữ đúng không?”
Đỗ Chí Dũng mất kiên nhẫn “ừm” một tiếng, sau đó vùi đầu vào giữa hai đầu gối chứ không nhìn Trình Mục Du.
“Đỗ Nhữ chết rồi”
Bốn chữ bình tĩnh và thản nhiên nhưng lại giống như tiếng sấm giật sét vang long trời lở đất khiến Đỗ Chí Dũng đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.
Hắn ta nhìn Trình Mục Du chằm chằm với vẻ mặt không tin: “Ngài nói cái gì? Đại ca… đại ca đã chết rồi sao?”
“Không riêng gì hắn ta. Hôm nay, bọn ta đã vớt được hơn hai trăm thi thể dưới sông Vận Hà, sau khi điều tra thì phát hiện toàn bộ đều là người của các ngươi” Nói tới đây, Trình Mục Du khẽ ho một tiếng, cúi thấp người để nhìn Đỗ Chí Dũng và nhẹ giọng nói: “Bọn họ đều là đồng lõa cùng đi cướp thuyền với ngươi, bây giờ chỉ còn mỗi ngươi sống sót”
Đôi mắt Đỗ Chí Dũng trợn trừng. Trong chốc lát, hắn ta đột nhiên giãy giụa vùng dậy để vồ lấy Trình Mục Du, nhưng tay chân đang bị xiềng xích cản trở khiến hắn ta không thể ra tay được. Thân hình Đỗ Chí Dũng ngã nhào xuống đất khiến răng môi đều bị dập nát.
“Ta không tin, ta không tin! Kỹ năng bơi lội của bọn họ tốt như vậy, làm sao có thể chết được?” Hắn ta mở to cái miệng đầy máu và quát Trình Mục Du bằng giọng điệu tê tâm liệt phế.
Trình Mục Du chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Đỗ Chí Dũng với đôi mắt sáng rực như đuốc: “Họ chết như thế nào không quan trọng, điều quan trọng là kẻ chủ mưu đứng đằng sau mọi chuyện vẫn còn sống rất khỏe mạnh. Mà vấn đề chủ chốt nhất chính là ngươi đã trở thành người duy nhất trên thế gian này biết được danh tính của kẻ chủ mưu bí mật đó. Ta không biết kẻ đó từng hứa hẹn với ngươi những gì, nhưng ta dám cam đoan rằng hắn ta sẽ không bao giờ để ngươi sống sót”
Mấy lời này giống như một lưỡi dao sắc bén cắm chuẩn xác vào nơi yếu đuối nhất trong trái tim Đỗ Chí Dũng, khiến hắn ta chảy máu đầm đìa và suýt nữa đã không thở nổi.
Một lúc lâu sau, hắn ta vừa thở hổn hển vừa ngẩng đầu lên, tức thì bắt gặp ánh mắt sáng quắc của Trình Mục Du: “Ta đã nói rồi. Kẻ đó chính là Lý Bỉnh Văn”
Trình Mục Du thất vọng đứng lên: “Ta biết ngươi cần thời gian để tiêu hóa chuyện này. Chỉ có điều ngày hôm sau ngươi sẽ bị áp giải đến Biện Lương. Tới lúc đó, mọi chuyện đều đã quá muộn rồi” Nói xong, hắn từ từ đứng dậy và bước về phía cánh cửa thiên lao. Vừa bước tới cửa, Trình Mục Du chợt quay đầu lại: “Ngươi chỉ còn một ngày để suy nghĩ về vấn đề này, ta cũng chỉ có thể bảo vệ ngươi thêm mười hai canh giờ nữa thôi. Đỗ Chí Dũng, ngươi hãy suy nghĩ thật cẩn thận đi”
Nói xong, Trình Mục Du men theo lối đi không có ánh sáng để bước ra ngoài, để lại Đỗ Chí Minh quỳ gối một mình trong nhà lao, âm thanh kêu rên và than khóc khàn khàn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
***
Chung Chí Thanh ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế cao, nhìn chằm chằm vào ánh sáng nhàn nhạt và vô số lớp bụi đang lơ lửng trước cửa.
Ông ta đã ngồi như vậy suốt nửa canh giờ. Trong khoảng thời gian ấy cũng từng có người tới gõ cửa, nhưng lại chẳng nghe thấy bên trong phòng có động tĩnh gì, vậy nên họ bèn biết điều rời đi.
Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng ngón tay đặt trên tay vịn của ông ta cũng khẽ gập lại, đáy mắt cũng dần chuyển màu từ đậm thành nhạt, toàn thân nhanh chóng thả lỏng, sau đó ngã gục hẳn trên ghế tựa.
Ông ta âm thầm thở dài. Thất bại rồi, hoàn toàn thất bại rồi. Ngay cả một hạt muối cũng không cướp được. Chưa kể tới việc không kiếm được bạc, ông ta phải ăn nói thế nào với Sở quốc công đây? Liệu Lý Đức Nhượng có nổi cơn thịnh nộ và phớt lờ ông ta kể từ bây giờ không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Chung Chí Thanh cực kỳ rối bời, tê dại và bực dọc. Bỗng đúng lúc đó, cánh cửa lại bị gõ vang một cách thiếu tinh tế.
“Cốc cốc cốc… Cốc cốc cốc…”
Ánh sáng giữa khe cửa bị che khuất. Chung Chí Thanh bực mình liếc nhìn bóng dáng đang đứng bên ngoài và vẫn ẩn mình trong im lặng.
Nhưng lần này, người ngoài cửa không phải là người tinh ý cho lắm. Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Chung Mẫn ngạo nghễ bước vào và liếc nhìn Chung Chí Thanh, sau đó nàng ta đóng sầm cánh cửa sau lưng và khoá chặt lại.
“Mẫn Nhi!” Chung Chí Thanh nhẹ nhàng nói, xoa xoa cái trán đau nhức của mình: “Hôm nay ta hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi sớm một chút”
Như thể không nghe thấy câu này, Chung Mẫn bước loạt soạt và ngồi vào chiếc ghế đối diện, đoạn liếc nhìn Chung Chí Thanh và hỏi: “Cha! Rốt cuộc thì khi nào người họ Trình kia mới cầu hôn con?”
Họ Trình…
Nghe thấy hai chữ này, Chung Chí Thanh nhất thời không kịp phản ứng. Sau khi suy nghĩ vài lượt thật cẩn thận, ông ta mới nhận ra rằng nàng ta đang ám chỉ Trình Mục Du, vì vậy bèn hắng giọng đáp: “Mẫn Nhi! Vì con là nữ nhi nên đối với vấn đề cầu hôn, ta chỉ có thể ám chỉ với hắn thôi. Lẽ nào ta còn phải van xin người khác cầu hôn con sao? Chuyện này cũng quá…”
Chung Chí Thanh chưa kịp nói xong thì Chung Mẫn đã nheo mắt nhìn ông ta: “Ám chỉ? Cha à! Nếu cha cứ tiếp tục lằng nhằng như vậy thì người họ Trình đó sẽ bị ả tiện nhân kia câu dẫn mất đấy!”