Tân An Quỷ Sự

Chương 490: Chân tướng

Chương Trước Chương Tiếp

Nghĩ đến đây, Đỗ Nhữ ra sức bơi nhanh hơn, rất nhanh nước sông chỉ còn sâu đến eo hắn ta. Thấy bờ sông gần ngay trước mắt, hắn ta không màng đá vụn sắc nhọn dưới đáy sông mà thất tha thất thểu vọt lên bờ. Vừa lên đến bờ, cơ thể hắn ta mềm nhũn, mất hết sức lực mà ngã xuống, dựa vào tảng đá lớn bên cạnhSau khi thở hổn hển vài hơi để lấy sức, Đỗ Nhữ khẽ vỗ ngực bình ổn trái tim đang nhảy nhanh thình thịch rồi đứng dậy đi về phía rừng cây tối tăm gần đó. Nhưng còn chưa đi tới mé rừng, chợt nghe phía sau “rầm” một tiếng, hình như có thứ gì đó nhảy ra từ mặt nước.

Hắn ta sợ tới mức cả người lạnh toát, hai chân run rẩy, không dám cử động.

Nhưng qua một hồi lâu vẫn không nghe thấy phía sau có động tĩnh gì, Đỗ Nhữ cố gắng bình tĩnh quay đầu lại, lúc thấy phía sau mình là con người thì hắn ta vô cùng thoải mái.

“Huynh đệ, ngươi dọa chết ta rồi, ta còn tưởng là… là con quái vật kia đuổi đến chứ” Trong giọng nói của hắn ta mang theo niềm vui sướng sống sót sau tai nạn, tinh thần cũng theo đó mà phấn khởi hơn. Hắn ta khập khiễng đi tới gần nam nhân kia, hỏi: “Đại ca, huynh có mang theo thức ăn không? Có thể cho tiểu đệ một chút không? Ta bơi lâu như vậy nên giờ thật sự rất đói bụng”

Nam nhân kia nhìn chằm chằm hắn ta, sau đó đột nhiên hỏi: “Tại sao con quái vật kia lại đuổi theo ngươi?”

Đỗ Nhữ nghe thấy nam nhân hỏi vậy thì sửng sốt, lúc này mới nhớ tới vừa rồi mình nhất thời kích động lỡ miệng, vì thế cười gượng vài tiếng: “Hầy, quái vật gì chứ, chỉ là một con cá lớn mà thôi. Nó dài hơn một người, há to miệng ra, quả thực vô cùng đáng sợ…”

“Ta hỏi là, tại sao con chim kia lại muốn đuổi theo các ngươi, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt?”

Giọng nói của nam nhân không lớn nhưng lại khiến Đỗ Nhữ sợ tới mức giật mình.

“Ngươi là ai?” Đỗ Nhữ thốt ra câu này, đồng thời cũng chậm rãi lùi về sau, chuẩn bị nhân lúc nam nhân không chuẩn bị thì chạy trốn. Nhưng vừa dứt lời thì cánh tay truyền đến một cơn đau cào tim cào phổi, hắn ta giơ cánh tay lên, phát hiện tay phải của mình đã không còn. Lúc này nó đang nằm bên chân của nam nhân kia, từ chỗ vết cắt vẫn còn đang phun ra máu tươi ấm áp.

Nam nhân nâng rìu lên, máu tươi trên lưỡi rìu nhỏ xuống gò má trắng bệch của hắn ta, vẽ ra một dấu vết chấn động lòng người.

“Nói mau! Ngươi là ai? Mười sáu năm trước, ngươi đã làm gì trên con sông này?”

Đỗ Nhữ khóc lóc lắc đầu, hai đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống bên cạnh chân của nam nhân kia, hắn ta nhìn cánh tay phải vẫn còn hơi ấm của mình mà khóc như một đứa trẻ.

Mười sáu năm trước hắn ta có thể làm gì chứ? Khi đó, hắn ta mới chỉ là một đứa nhỏ chưa thành niên mà thôi. Đoạn lịch sử mười sáu năm trước có liên quan gì đến hắn ta chứ? Nếu không phải mấy ngày trước hắn ta từng nghe Chung Chí Thanh nhắc tới thì đến giờ hắn ta thậm chí còn không biết vụ án thuyền muối cháy chấn động cả nước kia lại là do biểu huynh Đỗ Hắc Long và Đỗ Hắc Hổ của mình gây ra.

Năm ấy, hai huynh đệ bọn họ làm theo mưu kế Chung Chí Thanh bày ra, đến bến tàu cướp thuyền muối, nhưng do lần đầu thực hiện nên trong lúc hoảng loạn, bọn họ đánh nghiêng đèn dầu trên thuyền của mình. Bọn họ thấy thế không những không dập lửa mà còn bỏ thuyền chạy trốn, con thuyền bị cháy lại nương theo chiều gió trôi đến gần đám thuyền muối đang neo đậu bên nhau, vì thế mới gây ra vụ án kinh hoàng kia.

Chung Chí Thanh sợ chân tướng bại lộ nên đã sai người nhân lúc hoảng loạn vứt cây đuốc của đội quân đóng giữ vùng ven Tân An lên một chiếc thuyền muối, đẩy hết mọi sai lầm cho Nghiêm Khánh Dương. Nghiêm Khánh Dương biết mình bị người khác đổ oan nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, nên đã không có đường lui. Ông ta dứt khoát làm liều, suất lĩnh huynh đệ chạy vào núi sâu, từ đấy không còn lộ diện nữa.

Mà năm đó, vận mệnh của một người khác cũng hoàn toàn thay đổi. Đó chính là Hứa Đại Niên. Sau khi an táng cho người thân, hắn ta rời xa quê hương, tìm Nghiêm Khánh Dương suốt mười sáu năm.

Lập hạ năm nay, hắn ta cuối cùng cũng nghe được tung tích về kẻ mình đã tìm kiếm mười sáu năm nay. Thì ra Nghiêm Khánh Dương vẫn luôn trốn trên một ngọn núi ở biên cảnh phía Bắc, mười mấy năm như một ngày, chưa bao giờ ra ngoài.

Hứa Đại Niên nghe được tin tức thì vừa vui vừa buồn, vui vì rốt cuộc hắn ta đã tìm được kẻ thù, mà buồn là người nọ có thể sống thêm mười sáu năm.

Nhưng lúc hắn ta đi vào ngôi làng nhỏ trên ngọn núi đó thì mọi ý niệm tan thành tro, suýt nữa ngất đi. Bởi vì ngôi làng kia đã thành một mảnh phế tích, tường đổ ngói nát, khắp nơi đều là dấu vết chiến tranh để lại.

Hóa ra chín năm trước, nơi này từng bị quân Liêu càn quét, người trong làng đều chết hết, bao gồm cả kẻ thù sớm đã thay tên đổi họ mà hắn ta tìm kiếm suốt mười mấy năm nay – Nghiêm Khánh Dương.

Biết Nghiêm Khánh Dương đã chết, cả người Hứa Đại Niên như chìm trong tuyệt vọng. Thứ duy nhất níu kéo hắn ta tồn tại trên thế gian này là báo thù cho người thân, nhưng giờ nó cũng đã không còn. Hắn ta cảm thấy tâm như tro tàn, hận không thể lập tức nhảy xuống vách núi kết thúc cuộc đời. Nhưng ngay khi hắn ta nhắm mắt chuẩn bị nhảy xuống thì phía sau lại truyền đến một giọng nói già nua: “Hứa Đại Niên, nếu ngươi chết thì bọn họ sẽ thật sự bị nhốt trong kênh đào, vĩnh viễn không thể thoát ra được”

***

Hứa Đại Niên nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô thần của Đỗ Nhữ. Nhìn tầm nửa nén nhang, cuối cùng Đỗ Nhữ đã không còn sợ hãi nữa, bởi vì máu trên người hắn ta như sắp chảy sạch rồi, thân thể lạnh như băng, đầu óc cũng trở nên mơ màng.

Hứa Đại Niên lên tiếng, giọng hắn ta trầm thấp nhưng Đỗ Nhữ lại mơ hồ có thể nghe ra sự điên cuồng trong đó: “Ngươi nói Nghiêm Khánh Dương không phải hung thủ, hung thủ thật sự là đương kim môn hạ thị lang Chung Chí Thanh ư?”

Đỗ Nhữ yếu ớt gật đầu, hắn ta cảm thấy có chút may mắn. May mắn vì Hứa Đại Niên rốt cuộc đã nghe rõ lời nói của mình, nghe rõ tất cả chân tướng sự việc. Tất cả mọi chuyện đã có thể chấm dứt, cho dù là sống hay chết thì hắn ta cũng chẳng thèm quan tâm nữa.

Nhưng hắn ta không nghĩ tới là Hứa Đại Niên nghe xong lại bật cười ha hả, cười một cách cuồng dại, cười đến cuối nước mắt lại tràn ra, hắn ta kề lưỡi rìu vào cổ Đỗ Nhữ: “Ngươi cho rằng lời nói của ngươi có thể lừa được ta sao? Chung Chí Thanh là quan tổng giám do triều đình phái tới, nếu chuyến thuyền muối xảy ra vấn đề thì chẳng phải ông ta cũng sẽ bị trị tội hay sao?”

Đỗ Nhữ cười khẩy, giọng nói đứt quãng: “Chung Chí Thanh là… là tên cáo già, ông ta đã sớm nghĩ kỹ đường lui rồi… đơn giản chính là lại dùng trò cũ, đẩy hết mọi trách nhiệm lên người kẻ khác, đến lúc đó… ông ta có thể rút lui an toàn, sẽ không chịu chút tổn thất gì”

Hai mắt Hứa Đại Niên sáng rực lên, trong đêm càng thêm đáng sợ: “Ông ta muốn đẩy lên người ai?”

“Chỉ huy sứ của đội quân đóng giữ vùng ven Tân An – Lý Bỉnh Văn, người nọ từng là thuộc hạ của Nghiêm Khánh Dương, rất trung thành. Chung Chí Thanh đã không vừa mắt ông ta từ lâu, vừa lúc nhân cơ hội này tiêu diệt Lý Bỉnh Văn”

Hứa Đại Niên siết chặt tay, đôi mắt trừng to: “Ông ta tàn nhẫn như vậy sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)