Tân An Quỷ Sự

Chương 49: Dục vọng

Chương Trước Chương Tiếp

Hai mươi mấy bộ thi thể đều được che bằng vải trắng và đặt trong từ đường của Thẩm thị, nhìn qua mà giật cả mình. Gió nhẹ thổi làm góc vải trắng hơi bay lên, bốc lên mùi hôi thối khiến những người canh gác đứng xung quanh từ đường đều phải nín thở, cố gắng không để cho bản thân nôn hết cơm tối hôm qua ra ngoàiBởi vì không có chỗ thích hợp để sắp xếp nên Trình Mục Du chỉ có thể sai người đặt tạm mấy thi thể trong từ đường hoang phế này, sau đó bảo Sử Phi cưỡi ngựa dùng tốc độ nhanh nhất chạy về thành Tân An triệu tập các nha dịch đến đây. Dù sao thì nhiều người chết như vậy, chỉ ba người bọn họ chắc chắn sẽ không đủ sức.

Trình Mục Du lướt mắt nhìn lần lượt những thi thể đã được xếp thành hàng, cuối cùng dừng lại trên thi thể của Vương Chi Du. Sở dĩ hắn có thể nhận ra vị tú tài kia là bởi mảnh vải trắng che trên thi thể đã bị nhiễm máu đỏ tươi, hoàn toàn khác những thi thể còn lại. Thực ra, vừa nãy lúc vớt thi thể lên hắn đã phát hiện, ngoại trừ Vương Chi Du thì những cái xác còn lại đều bị ngâm nước đến mức trương phềnh, trong bụng đầy nước. Chỉ có Vương Chi Du thì vẫn gầy như khi còn sống, có điều ở trước ngực hắn ta có một vết dao sâu xuống tận lưng.

“Các nàng đều bị chết đuối, chỉ có ngươi là sau khi bị đâm chết rồi mới bị ném vào trong nước, có phải không?” Trình Mục Du lẩm bẩm nói với cái xác kia.

“Đại nhân, Yến cô nương tới, nói là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo cho ngài biết” Sử Kim ghé vào bên tai hắn, nói nhỏ.

“Mau dẫn nàng vào đây” Trình Mục Du không luôn mà không cần nghĩ ngợi.

Chỉ chốc lát sau, bóng dáng Yến Nương đã xuất hiện ở bên cửa từ đường. Nàng vẫn giống như lúc đứng trú mưa trước bức tường mấy hôm trước, thái độ ung dung tự tại, dường như không hề bị mùi hôi thối của hơn chục bộ thi thể trong này làm cho hoảng sợ.

Trình Mục Du tạm thời gạt đi nghi ngờ trong lòng, hắn tiến tới đón tiếp: “Yến cô nương, thi thể của Vương Chi Du cũng được tìm thấy ở trong hồ”

“Ta biết, chuyện này đã đồn khắp trấn rồi, cho nên ta mới đến nơi này tìm đại nhân”

“Lẽ nào cô nương có manh mối gì sao?” Nghe nàng nói vậy, Trình Mục Du cũng thấy giật mình.

Yến Nương khẽ gật đầu đáp: “Hôm qua Vương Chi Du đã tới khách điếm tìm ta, có điều lúc ấy ta không ở đó cho nên hắn ta lại vội vã rời đi. Hôm nay tiểu nhị của khách điếm nghe tin hắn ta chết thì mới nhớ tới chuyện hắn ta đến tìm mà báo cho ta”

“Cái gì? Hắn ta đi tìm cô? Sao lại tìm cô mà không tìm ta?” Trình Mục Du nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy, vì sao hắn ta lại không đi tìm ngài chứ?” Yến Nương nhìn hắn, cười mà như không.

Trình Mục Du phản ứng lại trong nháy mắt, hắn bước nhanh đến bên xác Vương Chi Du, kéo tấm vải xuống, sau đó lấy từ bên hông ra một thanh dao găm, rạch hai ba phát rồi xé xuống.

Thi thể Vương Chi Du bị nước hồ ngâm đến mức trắng xanh, giống như con người hắn ta khi còn sống, vừa đơn thuần vừa trong sạch không vương chút bụi trần. Ánh mắt Trình Mục Du quét từ cổ xuống dưới chân hắn ta vài lần nhưng vẫn không phát hiện ra bất cứ manh mối nào.

“Hình như hắn ta không để lại cái gì cho chúng ta cả” Hắn hơi thất vọng, nhưng rồi lại nhanh chóng phát hiện được điều gì đó nên ngồi xổm xuống, nâng bàn tay phải đang nắm chặt của Vương Chi Du lên.

“Nắm chặt như thế này thì nhất định là thứ gì đó quan trọng rồi” Giọng Yến Nương vang lên từ phía sau, nàng cúi người xuống nhìn, trong mắt tràn đầy vẻ hiếu kỳ.

Trình Mục Du ra sức lắm mới bẻ được năm ngón tay đang nắm chặt của Vương Chi Du ra, nhưng thứ bên trong lại làm cho hắn càng thêm thất vọng. Đó chỉ là vài cây cỏ dại có thể vặt được ở bất kỳ đâu mà thôi. Xem ra người này cũng không thông minh như bọn họ tưởng, có thể lưu lại chút manh mối có giá trị sau khi mình chết.

Một bàn tay thon đẹp tuyệt trần đưa xuống, cầm mấy cọng cỏ trong tay Vương Chi Du lên: “Cỏ dại?” Nàng khẽ nói: “Thế này là có ý gì? Nó đại diện cho cái gì sao?”

“Chữ thảo?” Đột nhiên Trình Mục Du hít một hơi, sau đó đỡ hai chân đã nhức mỏi chậm rãi đứng lên. Hắn nhìn Yến Nương, nói ra một cái tên đã giấu rất sâu ở trong long: “Kinh”

“Hắn ta muốn nói cho chúng ta biết rằng kẻ hại chết hắn là người Kinh gia sao, không sai, Vương Chi Du nhất định đã nhớ tới lời Ký Dao nói với hắn ta nên mới vội vã muốn báo cho ngài biết hung thủ giết hại Ký Dao là ai. Nhưng ngài lại ở trong Kinh phủ nên hắn ta không thể tự chui đầu vào lưới, vì vậy nên mới muốn đến tìm ta, tìm cách thông qua ta nói chân tướng cho đại nhân. Đáng tiếc là lúc ấy ta không có ở khách điếm”

“Nhưng có một đôi mắt luôn dõi theo hắn ta từ lâu, người kia cũng biết chúng ta đã gặp hắn ta cho nên khi thấy hắn ta vội vã đi tìm cô thì liền đoán được hắn ta đã biết hung thủ giết chết Ký Dao. Vì vậy người đó đã tìm cơ hội diệt trừ Vương Chi Du, rồi vứt thi thể hắn ta vào trong hồ” Trình Mục Du tiếp tục phân tích lời nàng nói.

“Đại nhân, nếu vậy thì hung thủ giết chết Ký Dao cùng Vương Chi Du là cùng một người, mà người này lại ở Kinh phủ”

Trình Mục Du bỗng nhiên quay đầu lại, giọng nói của hắn trở nên trầm thấp khàn khan: “Nhưng mà, tại sao hắn lại muốn giết người chứ? Vì sao lại muốn dìm chết những nữ nhân này trong hồ?”

“Bởi vì dục vọng” Yến Nương ở bên cạnh lạnh lùng nói.

“Dục vọng?”

“Trên trán những nữ nhân này đều có khắc một con rắn đen, đại nhân có từng nghĩ nó đại diện cho điều gì không?”

Trình Mục Du cúi đầu, đôi mắt nhìn đến thi thể của một người phụ nữ, một bàn tay của nàng ta lộ ra từ trong lớp vải trắng, có thể lờ mờ nhìn thấy có những lỗ kim lớn nhỏ trên năm đầu ngón tay: “Rắn đen, dục vọng…” Trình Mục Du lặp lại một câu, sau đó ngẩng mạnh đầu lên: “các nàng bị hắn nhốt lại?”

“Ở thời thượng cổ, rắn đen là tượng trưng cho sự sinh sôi nảy nở cùng nam tính. Các loại tranh vẽ về rắn cũng là một loại sùng bái của con người thời kỳ đầu” Yến Nương dùng một giọng nói không có cảm xúc để chậm rãi kể lại câu chuyện: “Nếu đại nhân cởi quần áo những người phụ nữ đó ra thì sẽ phát hiện trước ngực và dưới xương đáy chậu của các nàng còn có nhiều lỗ kim hơn. Bởi vì các nàng cũng không phải nô dịch đơn thuần mà đã trở thành nô lệ tình dục của một người nào đó”

Trình Mục Du trầm mặc một lát, hắn lướt mắt qua từng thi thể bị ngâm nước đến mức trương lên ở trên mặt đất. Các nàng đã từng là thê tử, tỷ muội, thậm chí mẫu thân của ai đó. Nhưng hiện giờ, sau khi nhận hết mọi lăng nhục thì lại bị buộc vào đá tảng rồi bị ném vào trong nước hồ lạnh băng. Nếu như không phải sáng nay, bằng một cách thần kỳ nào đó mà các nàng nổi được lên thì thân thể của các nàng sẽ từ từ hòa vào với nước bùn, máu loãng, vĩnh viễn không được thấy lại mặt trời.

Nghĩ đến đây, đầu óc hắn đột nhiên ong lên một tiếng, Tích Tích, Tích Tích đâu, có khi nào nàng ta cũng đang giống những nữ nhân này, bị nhốt lại… Trình Mục Du không dám nghĩ nữa, bởi vì nếu như nghĩ tiếp thì hắn sợ mình sẽ không thể nào giữ cho bản thân tỉnh táo, như vậy thì chỉ sợ sẽ không tìm được tung tích của nàng ta nữa.

“Giờ đại nhân có nghĩ nhiều cũng vô ích, chi bằng chạy tới Kinh phủ sớm thì hơn. Như vậy có nhiều khả năng còn cứu được Tưởng cô nương” Dường như Yến Nương nhìn thấu được tâm tư của Trình Mục Du. Giọng nói bình tĩnh của nàng cho dù không thể động viên thêm cho hắn, nhưng cũng giúp trong lòng hắn thanh thản hơn rất nhiều.

“Chuẩn bị ngựa” Hắn hét to một tiếng ra bên ngoài sau đó quay đầu nhìn phía sau, “Yến cô nương có muốn đi cùng không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)