Tân An Quỷ Sự

Chương 488: Lửa

Chương Trước Chương Tiếp

Trong một chiếc xe ngựa cách cửa phủ Tân An không xa, rèm xe khẽ vén lên một chút rồi lại chậm rãi buông xuống“Nữ tử kia chính là tú nương của tiệm thêu cách vách?” Chung Mẫn suy nghĩ một lâu, cuối cùng thản nhiên hỏi về phía ngoài kiệu.

“Chính là nàng ta. Hôm qua con còn vì Tưởng Tích Tích kia mà tức giận, không ngờ người cần đề phòng nhất lại đang ở chỗ này” Chung Chí Thanh hiểu tính cách của con gái nên cố ý dùng lời nói để kích thích nàng ta.

Thật ra trước khi tới Tân An, ông ta đã nhận định Trình Mục Du rồi. Người trẻ tuổi này có tiền đồ rộng mở, nếu làm con rể thì chắc chắn sẽ giúp ích cho con đường làm quan của ông ta. Nhưng ông ta biết tính tình của Chung Mẫn, nếu ngay từ đầu đã ép con bé phải gả cho hắn, con bé sẽ nảy sinh cảnh giác và chưa chắc sẽ nghe lời. Thế nên lúc trước ông ta mới thử dò xét mà không nói ra hết toàn bộ mọi chuyện. Nhưng ông ta không ngờ rằng chính Chung Mẫn lại vì một lần tình cờ gặp gỡ với Trình Mục Du mà thầm động lòng, giúp ông ta bớt được không ít công sức.

Còn về tú nương kia, trước giờ ông ta chưa từng để nàng vào mắt. Hiện giờ ông ta khuyên Chung Mẫn như vậy, chẳng qua là vì muốn khơi dậy ý chí chiến đấu của con bé để nó kiên định với Trình Mục Du hơn một chút, không thay đổi nhất thời.

Nghĩ tới đây, Chung Chí Thanh thầm thở dài một tiếng: Tính nết của Chung Mẫn đúng là kỳ lạ. Từ nhỏ con bé đã không tin tưởng bất cứ ai, lúc nào cũng mang theo cảnh giác và ác ý. Ngay cả người làm cha như ông ta cũng không thể khiến nó hoàn toàn buông lỏng đề phòng, mà ông ta lại không nỡ ép nó làm trái ý mình. Cho nên mỗi lần muốn khuyên nó chuyện gì cũng đều phải cân nhắc đủ cách, cẩn thận trù tính khiến bản thân vô cùng mệt mỏi.

Nhưng cũng may, dường như đây là lần đầu tiên Chung Mẫn động tâm với một nam nhân. Mấy ngày nay, tuy con bé không nói ra nhưng nó đã lén lút mua mấy bộ quần áo mới, còn thường xuyên lơ đãng nhắc tới Trình Mục Du.

Chung Chí Thanh nhìn thấy mà lòng vô cùng vui mừng, thầm nghĩ nếu Chung Mẫn gả cho người ta, có lẽ tính cách ngang ngược của con bé sẽ thay đổi một chút. Nếu được như vậy thật thì ông ta cũng có thể yên lòng.

“Cô nương này có thân phận thấp kém, nhưng tướng mạo cũng không tệ, thảo nào Trình Mục Du lại để tâm tới nàng ta như vậy” Chung Chí Thanh vuốt cằm, nhìn gương mặt càng ngày càng xanh của Chung Mẫn qua cửa sổ kiệu.

Chung Mẫn vò chiếc khăn trong tay: “Một tú nương mà thôi, chẳng lẽ Trình đại nhân còn có thể cưới hỏi đàng hoàng đón nàng ta vào phủ ư? Mà cho dù ngài ấy nguyện ý, vị phụ thân làm quan trong triều của ngài ấy đồng ý được sao?”

Chung Chí Thanh cười ha hả: “Cầu mà không được nên mới càng khó quên, có lẽ sẽ nhớ kỹ trong lòng cả đời. Mẫn Nhi, không phải con không hiểu lý lẽ đơn giản này đấy chứ”

Sắc mặt Chung Mẫn trắng bệch trong nháy mắt. Nàng ta buông rèm cửa sổ xuống rồi lớn tiếng nói với kiệu phu: “Hồi phủ”

Chung Chí Thanh cưỡi ngựa đi theo sau kiệu, trên mặt bất giác nở một nụ cười bí hiểm: Đúng vậy, cầu mà không được mới là khó quên nhất. Xem ra hôn sự này không còn biến số nữa rồi.

***

Kênh đào vào đêm khuya vô cùng yên tĩnh, bóng thuyền khẽ đung đưa, lặng lẽ trải ra một màu trời nước mênh mông.

Tưởng Tích Tích và Từ Tử Minh rón rén đi ra khỏi nhóm binh lính đang ngồi ngủ dưới đất, sau đó đạp cầu phao đi tới một chiếc thuyền muối.

Những người đi theo thuyền và lính canh đều đã ngủ thiếp đi, nằm ngổn ngang xung quanh túi muối. Thấy thế, Tưởng Tích Tích lắc đầu, vừa định lên tiếng đánh thức bọn họ thì bị Từ Tử Minh ngăn lại: “Tưởng cô nương, bọn họ đi đường mệt nhọc, phải trông coi thuyền muối một ngày một đêm rồi. Hiện giờ đã đến bờ, tinh thần được thả lỏng nên đương nhiên thân thể sẽ cảm thấy mệt mỏi, cứ để bọn họ ngủ đi”

Tưởng Tích Tích bất đắc dĩ mỉm cười: “Từ đại ca, huynh cũng không ngủ mấy ngày rồi, huynh còn chịu đựng được không?”

Từ Tử Minh nắm chặt tay rồi đấm mạnh lên ngực mình một cái: “Thân thể ta rất cường tráng, mấy ngày không ngủ có là gì đâu chứ, Tưởng cô nương đừng lo lắng cho ta”

Nói xong, hắn ta bèn đứng thẳng dậy rồi nhìn xung quanh. Nhưng ngoài những chiếc thuyền muối khổng lồ đang lặng lẽ trôi trên mặt nước ra thì hắn ta không nhìn thấy gì bất thường.

“Tưởng cô nương, ta đi hướng Đông, cô đi hướng Tây, hai chúng ta lần lượt kiểm tra mấy chiếc thuyền này một lần, lát nữa sẽ tập hợp lại ở đây”

Nói xong, Từ Tử Minh lập tức đi tới mép thuyền, một tay chống lên lan can rồi nhảy sang con thuyền bên cạnh. Nhưng khi vừa đáp chân xuống boong thuyền, hắn ta chợt nghe thấy một tiếng “tùm” cách đó không xa, giống như có thứ gì đó từ trên cao rơi xuống nước vậy.

Hai người đồng thời dừng bước, nhìn về phía phát ra âm thanh. Nhưng tầm mắt lướt tới đâu cũng chỉ thấy những gợn sóng lăn tăn, hoàn toàn không có gì bất thường. Hai người liếc nhau một cái, rút bội kiếm phía sau ra rồi rón rén đi về phía đuôi thuyền. Nhưng vừa đi được vài bước, hai người chợt thấy ánh lửa lóe lên từ sau lưng. Ngay sau đó, hơi nóng ụp tới, hất bọn họ ra xa vài trượng.

Ngọn lửa bắt nguồn từ hai chiếc thuyền muối mà Tưởng Tích Tích và Từ Tử Minh đang đứng, lửa cháy vô cùng dữ dội, chỉ trong nháy mắt, một nửa boong thuyền đã bị ngọn lửa bao phủ.

Nhìn thấy ngọn lửa hừng hực đột nhiên bốc lên trước mắt mình, trong đầu Tưởng Tích Tích “ong” một tiếng, nhưng rất nhanh đã lớn tiếng kêu lên: “Cháy rồi, mau dập lửa!”

Mọi người trên thuyền đều bị đánh thức bởi tiếng kêu sợ hãi này của nàng ta. Trong lúc mơ màng nhìn thấy ngọn lửa càng lúc càng cao phía trước, thậm chí bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã gào thét nhảy xuống nước, không quan tâm đến bất cứ điều gì mà liều mạng bơi về bờ, càng đừng nói đến chuyện dập lửa.

Binh lính trên bến tàu cũng đã tỉnh. Nhưng hai chiếc thuyền muối đang bốc cháy gần sát vị trí giữa bến tàu, ngọn lửa phụt lên tạo thành một bức tường lửa cao, ngăn cách với người trên bờ khiến họ không thể nào tới gần.

“Tưởng cô nương, trên thuyền bị người ta hắt dầu” Từ Tử Minh né trái né phải nhảy qua một chiếc thuyền khác, chạy đến phía sau Tưởng Tích Tích: “Lửa lớn như vậy, chúng ta không cứu được đâu. Vẫn nên cho người lái mấy chiếc thuyền khác đi để tránh tạo thêm tổn thất”

Tưởng Tích Tích giật mình, chợt tỉnh táo lại rồi gật đầu với hắn ta. Hai người cùng nhau vòng qua ngọn lửa dữ dội, sau đó xoay người nhảy sang chiếc thuyền muối gần nhất, muốn kêu người lái thuyền đi. Thế nhưng, ngoài những bao muối cao đầy thuyền ra, trên thuyền không còn một bóng người nào nữa, ngay cả người trông coi cũng đã nhảy xuống nước từ lâu.

Tưởng Tích Tích vội vàng nói: “Không được, tuy thuyền muối không có mỏ neo nối liền nhau, nhưng không thể đảm bảo mấy thuyền bên cạnh sẽ không bị đè lên, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách lái thuyền đi”

Từ Tử Minh liều mạng gật đầu, nôn nóng đi tới đi lui trên boong thuyền, nhưng đến khi tóc đã bị kéo rụng mấy sợi mà vẫn chưa nghĩ ra được kế sách ứng phó nào.

Ngay lúc lửa sém lông mày, thân thuyền chợt lắc mạnh một cái khiến hai người đồng thời ngã xuống boong thuyền. Lúc đứng lên thì thấy thuyền muối đang lắc lư, chậm rãi chạy về phía giữa sông.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)