Tân An Quỷ Sự

Chương 487: Lai lịch

Chương Trước Chương Tiếp

Vương chưởng quỹ bị nàng nói cho cứng họng, bèn bất chấp đi vào trong, miệng còn lẩm bẩm nói: “Đây là chuyện của nhà ta, cô là người ngoài mà quản rộng quá đấy”Tưởng Tích Tích đứng ở ngoài cửa nghe thấy liền tiến lên vài bước rồi nói với Vương chưởng quỹ: “Người ngoài? Sao lúc nãy Yến cô nương cứu ông thì ông không nói người ta là người ngoài đi? Thế mà bây giờ lại nói những lời vô lương tâm này”

Thấy người trong quan phủ giúp đỡ Yến Nương, khí thế của Vương chưởng quỹ lập tức yếu đi. Ông ta vừa cười vừa mồm mép nói: “Là lỗi của ta, xin hai vị cô nương bớt giận. Bây giờ ta đưa phụ nhân này về, đảm bảo sau này sẽ không bao giờ đánh bà ta nữa”

Nói xong, ông ta bước vào nhà, kéo lấy phụ nhân đang không ngừng nức nở rồi bước nhanh ra ngoài. Lúc đi tới cửa, ông ta suýt nữa thì đụng phải cha con Trình Đức Hiên và Trình Mục Du mới trở về.

Tưởng Tích Tích nhìn bóng lưng ông ta, oán hận nói: “Tiếc là luật lệ Đại Tống ta mặc kệ việc nhà, thế nên dù nương tử Vương gia bị đánh đến mức này, chúng ta cũng không thể tống Vương chưởng quầy kia vào thiên lao”

Yến Nương thản nhiên mỉm cười: “Ác có ác báo, Tưởng cô nương yên tâm, tương lai ắt sẽ có người thay chúng ta trừng trị ông ta”

Yến Nương đang nói thì thấy cha con Trình gia đi vào từ cửa viện. Ánh mắt Trình Đức Hiên nhìn lướt qua mặt nàng rồi dời sang Tưởng Tích Tích: “Tích Tích, nếu ngươi đã làm nha dịch, vậy thì phải cẩn thận lời nói và hành động của mình. Vừa nãy ta ở cửa viện đã nghe thấy ngươi nghị luận xằng bậy về luật lệ của triều ta. Lỡ như bị người có ý xấu nghe thấy thì sao đây?”

Từ nhỏ Tưởng Tích Tích đã sợ Trình Đức Hiên nhất. Vì thế nàng ta bèn lè lưỡi, khom người nói một tiếng vâng rồi dần nhích ra phía sau Yến Nương.

“Cha, trước giờ Tích Tích vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng mà. Hơn nữa nơi này cũng không có người ngoài, không sao đâu” Trình Mục Du giúp Tưởng Tích Tích giải vây, sau đó mỉm cười với Yến Nương: “Cô nương vất vả rồi, mới sáng sớm đã bị chúng ta gọi đến phủ”

Yến Nương nhướng mày: “Ngủ cũng không được ngủ ngon, đại nhân định bồi thường cho ta thế nào đây?”

Trình Mục Tư suy nghĩ một lúc lâu: “Đồ trong phủ Tân An, chỉ cần cô nương thích là có thể cầm đi, được không?”

Sở dĩ hắn trả lời như vậy là vì hắn đã quá quen thuộc với Yến Nương, biết nàng làm việc không bao giờ tính toán so đo, mà lời nói ra cũng không phải là thật, thế nên bèn đùa một câu cho qua.

Nhưng lời này lọt vào tai Trình Đức Hiên lại là một ý nghĩa khác. Ông ta nhìn nụ cười ấm áp trên mặt con trai, không kìm được hắng giọng, nói với Trình Mục Du: “Bây giờ mới chỉ ngăn chặn tạm thời thôi, nếu không nhanh chóng bắt được con quái vật kia, e là hậu họa sẽ khôn lường”

Trình Mục Du gật đầu với Trình Đức Hiên rồi nói với Yến Nương: “Cô nương, hôm qua Tích Tích cũng bị tập kích. Nếu không phải thân thủ của nàng ta tốt, sợ rằng đã sớm mất mạng ở kênh đào rồi. Cô nương hiểu biết sâu rộng mà cũng không đoán được thứ đó là gì ư?”

Yến Nương ngửa đầu nhìn hắn, trên mặt nở một nụ cười đắc ý: “Mấy ngày nay ta xem rất nhiều sách cổ, quả thật có tìm được một chút manh mối”

Trình Mục Du mừng rỡ: “Rốt cuộc nó là thứ gì?”

Tầm mắt của Yến Nương xuyên qua hắn mà nhìn vào Trình Đức Hiên ở phía sau, thản nhiên nói: “Không tiện nói rõ trước mặt người ngoài”

Trình Mục Du biết lời của nàng có ám chỉ. Nhưng hiện tại, dù sắc mặt Trình Đức Hiên đã cực kỳ khó coi, hắn cũng không bận tâm nhiều như vậy, chỉ vung tay về phía cửa: “Trình mỗ đưa cô nương ra ngoài”

***

Sau khi đi theo Yến Nương ra ngoài, Trình Mục Du mới ôm quyền thi lễ: “Ta biết trong lòng cô nương tức giận nên ta thay mặt phụ thân xin lỗi cô, mong cô nương đừng để bụng”

Yến Nương tỏ vẻ hào phóng cười nói: “Đại nhân quá lời rồi”

Đương nhiên nàng sẽ không để bụng. Vừa nãy Trình Đức Hiên đã bị tức giận đến mức thổi râu trợn mắt rồi. Nếu nàng còn để bụng nữa thì cũng quá hẹp hòi.

“Cô nương thật sự đã tra ra được lai lịch của chim quỷ kia sao?” Hiện giờ Trình Mục Du chỉ một lòng nhớ tới vụ án, thậm chí còn không thèm nghĩ tại sao mùi thuốc súng giữa hai người này lại nồng nặc như vậy.

Yến Nương cúi đầu: “Truyền thuyết kể rằng sau khi Khuất Nguyên chết, Tống Ngọc thương hắn trung thành mà bị khiển trách, sầu lo cho non sông nhưng lại sắp bị tiêu tan hồn phách nên đã sáng tác ra ‘Chiêu hồn’ để an ủi tinh thần và kéo dài tuổi thọ. Ngoài ra trong đó còn kể lại những điều gian ác ở khắp nơi, đồng thời tôn sùng vẻ đẹp của nước Sở nhằm khuyên can Hoài Vương, mong ông ta có thể tỉnh ngộ mà quay đầu”

“Chuyện này được ghi chép trong ‘Sở Từ’, nó có liên quan gì tới chim quỷ kia?”

Yến Nương chắp tay sau lưng: “Chiêu Hồn là một kiệt tác được truyền lại cho đời sau, không biết được bao nhiêu văn nhân tôn sùng. Nhưng mà sau khi Tống Ngọc sáng tác ra Chiêu Hồn, bên Sông Mịch La đã xảy ra một chuyện rất kỳ lạ mà rất ít người biết”

Trình Mục Du khẽ nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện này vô cùng kì lạ nên chính sử không ghi chép lại. Ta cũng chỉ tình cờ nhìn thấy trong một quyển sách cổ bị thất truyền”

Trình Mục Du thầm nghi ngờ: Nếu đã thất truyền, vậy nàng lấy quyển sách đó ở đâu ra? Nhưng tình hình hiện tại đang rất nguy cấp, hơn nữa Yến Nương có quá nhiều bí ẩn không thể giải thích, thế nên hắn bèn tạm thời bỏ qua chuyện này mà nghiêm túc nghe nàng nói tiếp.

“Trong cuốn sách ‘Thương Hiệt Tịch’ viết rằng, sau khi Tống Ngọc sáng tác ‘Chiêu Hồn’ xong, hắn đã đốt nó trên sông Mịch La. Nhưng khi tấm lụa bị đốt cháy, trên mặt sông bỗng nổi lên một ngọn sóng lớn cuồn cuộn. Không lâu sau đó, một con chim quỷ không lông nhưng phủ đầy vảy bay lên khỏi mặt nước. Nó lượn quanh người Tống Ngọc kêu vài tiếng rồi vỗ cánh rời đi. Bởi vì con chim này do Tống Ngọc sáng tác để gọi hồn Khuất Nguyên nên trong sách gọi nó là chim Khuất Tử”

“Chim Khuất Tử” Trình Mục Du lặp lại cái tên này một lần, như có điều suy nghĩ: “Chẳng lẽ con chim này là hồn phách của Khuất Nguyên biến thành?”

Yến Nương lắc đầu cười: “Khuất Nguyên là ai chứ? Hồn phách kiên quyết này là hi sinh anh dũng, sao có thể bị nước sông Mịch La vây khốn được”

Trình Mục Du nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ Tống Ngọc gọi nhầm hồn? Gọi tới những thứ không sạch sẽ gì đó?”

“Đúng vậy, lúc Sở xâm chiếm Bách Việt đã từng ném năm vạn tù binh xuống sông Mịch La. Những người này không cách nào lá rụng về cội, hài cốt hóa thành bùn nhão dưới đáy sông, tất nhiên là không thể an nghỉ được rồi. Cho nên bài ‘Chiêu hồn’ của Tống Ngọc đã gọi những hồn phách chết oan ở dưới đáy sông đó lên, sau đó hóa thành một con quỷ điểu mà rong chơi trong trời đất”

Trình Mục Du lo lắng truy hỏi: “Sau đó chim Khuất Tử Điểu đã đi đâu? Dựa theo hướng đi của câu chuyện bình thường thì sẽ luôn có cao nhân nào đó đứng lên, dũng cảm chém chết quái vật, không để nó tiếp tục làm hại nhân gian”

Yến Nương nhún vai: “Bởi vì thời gian quá lâu, lúc ta tìm thấy quyển sách này thì nó chỉ còn lại một nửa thôi. Thế nên cũng không biết kết cục của con chim quỷ này thế nào”

Trình Mục Du sửng sốt, trong đầu bỗng hiện lên giấc mộng lúc sáng, bèn nhẹ giọng nói: “Cũng được, hiện giờ chúng ta cũng có cao nhân ở đây, sao phải sợ một con chim quỷ chứ?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)