Tân An Quỷ Sự

Chương 486: Mộng

Chương Trước Chương Tiếp

Lửa càng lúc càng lớn, tất cả số thuyền đều bị thế lửa hừng hực bao vây, cánh buồm trắng xóa bốc khói đen nghi ngút, không ngừng phát ra tiếng “cọt kẹt”. Cuối cùng cột buồm cũng không chịu được sức nóng thiêu đốt của ngọn lửa, rầm rầm sập xuống mặt sông sóng lớn cuồn cuộnTrong ngọn lửa đỏ rực làm người ta kinh hãi, Trình Mục Du nhìn thấy toàn bộ chỗ thuyền đều cháy đến mức biến dạng, thân thuyền bị cháy nứt ra, trông như những cái miệng dữ tợn. Dõi mắt nhìn lại, bên trong dường như có hàng ngàn bóng quỷ đang nhảy múa, lồng vào nhau, bọn chúng vươn bàn tay thối rữa về phía hắn, miệng gào rú khiến màng nhĩ hắn rung lên.

Trình Mục Du nhắm mắt lại, hắn biết mình đang mơ, chỉ là giấc mơ này quá mức chân thực khiến hắn không tài nào thở nổi, hắn cố gắng muốn thoát khỏi đó. Nhưng khi hắn vừa nhắm mắt lại thì bên tai lại vang lên một giọng nói quen thuộc: “Đại nhân, đại nhân”

Giọng nói khiến Trình Mục Du vội vàng mở bừng mắt ra, hắn nhìn thấy từ bên trong làn khói đen cuồn cuộn xuất hiện một bóng người màu xanh nhạt, nàng nhìn hắn, khóe mắt chân mày tràn ngập sầu lo, nàng nói: “Đại nhân, người xem, lại cháy rồi…”

Trình Mục Du vội vàng nhấc một cánh tay lên: “Yến cô nương, ta chỉ là đang nằm mơ thôi, thuyền muối vẫn còn, cô yên tâm” Nói xong chính hắn cũng lấy làm sợ hãi. Phải rồi, đây chỉ là mơ, vậy tại sao nàng lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn?

Nhưng chưa kịp nghĩ thêm được gì thì Yến Nương đã biến mất, cũng không thấy những thuyền muối bị cháy đâu nữa. Trong ngọn lửa đang bốc lên hừng hực, chỉ có một cái bóng thật to lớn đang không ngừng lượn vòng hướng về phía trước. Nó rất dài, mặc dù nửa phần thân trên đã ẩn sau làn khói đen nhưng nửa thân dưới của nó vẫn vòng được bốn năm vòng trên mặt sông.

Trình Mục Du nhìn không chớp mắt vào quái vật khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện trong màn khói đen, máu trong người như đông lại lạnh ngắt khiến xương cốt tay chân buốt giá.

Bỗng nhiên, trong đám khói phát ra một tràng tiếng thét thảm thiết, bóng đen lập tức đổ từ trên cao xuống, nện xuống mặt đất, tạo nên tiếng vang rất lớn.

Ngay giây phút đó, Trình Mục Du cảm thấy cuối cùng bản thân mình cũng đã có thể cử động, hắn bước tập tễnh giống như đang đi trên bông tiến lại gần bóng đen đang lượn vòng trên mặt đất kia.

Làn khói đen trước mặt tan dần, hắn cũng dần thấy rõ hình dáng của thứ kia: hai bên miệng có râu, dưới hàm có minh châu, cổ có vảy ngược, trên đầu có sừng… Chỉ có điều lúc này nó cũng đang chôn thân trong biển lửa giống những người khác, toàn thân cháy đen, lớp vảy khẽ bốc khói.

Hắn hít một hơi thật sâu, từ từ cúi người xuống, chậm rãi đưa một tay ra thăm dò nó.

Nhưng lúc bàn tay tiến vào lớp khói đen hắn lại quơ vào khoảng không, nhìn lại lần nữa thì phát hiện không thấy bóng đen kia đâu, trước mắt hắn chỉ còn lại một cây sen hồng, cao vút đứng thẳng, nhụy hoa như ngọc.

“Đại nhân, đại nhân, ngài mau tỉnh lại đi”

Giọng Tưởng Tích Tích như phảng phất ngay bên tai, Trình Mục Du gắng sức một lúc mới có thể mở mắt ra, mông lung nhìn xung quanh. Hóa ra hắn vẫn ở trong phòng ngủ của mình, hóa ra vừa rồi thật sự chỉ là một giấc mơ.

“Đại nhân, ngài bị bóng đè rồi, tôi ở ngoài cửa gọi ngài lâu ơi là lâu mà ngài cũng không tỉnh” Tưởng Tích Tích thở hắt ra một hơi, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Trình Mục Du thì nàng ta lại lo lắng: “Đại nhân, ngài không khỏe ở đâu sao? Sao sắc mặt lại tệ như thế?”

Trình Mục Du chậm rãi ngồi dậy, xua tay nói với nàng ta: “Ta không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi” Nói xong, hắn vuốt mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới phát hiện bên ngoài mới lờ mờ sáng, rõ ràng là mới qua giờ Mão, vì thế hắn lại nhìn Tưởng Tích Tích: “Xảy ra chuyện gì rồi phải không? Sao ngươi lại đến gọi ta sớm thế này?”

Tưởng Tích Tích thở dài: “Hôm qua đại nhân bận rộn đến tận nửa đêm, thuộc hạ vốn dĩ không muốn đánh thức ngài dậy sớm như thế, nhưng mà…” Nàng ta nhìn ra ngoài khó xử nói tiếp: “Trời còn chưa sáng đã có người đến phủ náo loạn, người kia nói mình là nương tử của Vương trưởng quầy ở phố Nam, tối qua suýt chút nữa thì bị Vương chưởng quầy đánh chết ở cửa hàng nên đành phải đến quan phủ để tránh. Không ngờ nàng ta vừa tới thì Vương chưởng quầy cũng đến theo, ông ta còn cầm một cái gậy dính máu, ông ta luôn miệng nói mình phải đánh chết tiện phụ này, sau khi bị bọn thuộc hạ cản lại, hai vợ chồng cứ ngồi lì ở công đường không chịu đi, chúng tôi cũng không dám khuyên bọn họ về, sợ sẽ xảy ra án mạng mất”

“Ai ngờ còn chưa nổi một canh giờ, Tào lang trung của y quán cũng đến, đi sau ông ta còn có một đám đông. Tào lang trung kia nói, dạo này tiếp chẩn cho rất nhiều phụ nhân, tất cả đều đột nhiên có thai, hơn nữa chỉ vài ngày là sắp lâm bồn. Ông ta nhìn thấy cáo thị của chúng ta, biết việc này rất bất thường nên không dám chậm trễ, vì vậy mới vội vàng đưa những người bệnh và người nhà của họ đến phủ Tân An”

Nghe nàng ta nói như vậy, Trình Mục Du nhất thời tỉnh hẳn, hắn vừa xuống giường đi giày vừa hỏi: “Nương tử nhà họ Vương kia cũng có thai rồi đúng không? Tướng công nàng ta thấy lạ, nghĩ rằng nàng ta có con với người khác sau lưng ông ta nên mới động tay động chân với nàng ta?”

Tưởng Tích Tích gật đầu: “Đúng thế, tôi nghĩ việc này đều do chim quỷ kia gây ra vì thế không dám lề mề, xin đại nhân định đoạt”

Trình Mục Du đã xỏ giày xong, đi đến bên cạnh chậu đồng rửa mặt, sau đó hắn nói với Tưởng Tích Tích: “Ngươi đến tiệm thêu Tễ Hồng mời Yến cô nương đến đây, sau đó dán một cáo thị, để những người tự nhiên có thai không cần biết là đã thành thân hay chưa đều phải mau chóng đến phủ Tân An”



Khoảng hai canh giờ sau, cửa sương phòng phía Tây cuối cùng cũng mở ra. Yến Nương đứng ở giữa hai cánh cửa, mu bàn tay che miệng nhẹ nhàng ngáp một cái, sau đó đưa mắt nhìn đám người đang vây quanh, nhàn nhạt nói một câu: “Được rồi, chim quỷ trong bụng các nàng đều đã bị ta phong bế, sẽ không phát triển nữa”

Nhất thời mọi người đều thở hắt một hơi, sau khi cảm tạ rối rít thì chen nhau đi vào bên trong.

Yến Nương không đinh rời đi, nàng đứng sau ngạch cửa, lúc có một nam nhân đi qua người thì vươn tay ấn chặt vai hắn, lạnh lùng liếc hắn một cái, hỏi: “Ngươi chính là Vương chưởng quầy của tiệm Thất Bạch?”

Nam nhân kia ngạc nhiên, sau đó ngượng ngùng cười: “Chính là tiểu nhân, hôm nay đa tạ cô nương đã cứu nương tử nhà ta, nếu không…”

“Nếu không nàng ấy sẽ bị ngươi đánh chết phải không?”

Nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng Vương chưởng quầy lại thấy lạnh sống lưng, hắn ấp úng nói: “Ta đi xa nửa tháng, về nhà thấy nàng ấy có thai. Chuyện này cũng không thể trách ta được, khắp thiên hạ làm gì có nam nhân nào nuốt trôi được cục tức này chứ?”

Yến Nương cười lạnh, ngó đầu vào trong: “Tình trạng của những người trong phòng này cũng không khác nhà ngươi là mấy, có rất nhiều khuê nữ còn chưa gả chồng, có nhiều quả phụ đã mất trượng phu, nhưng đâu có thấy bọn họ bị người nhà đánh đến nỗi chết khiếp? Sao đến ngươi thì lại thành ‘khắp thiên hạ làm gì có ai nuốt trôi cục tức này’ vậy?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)