“Trình đại nhân” Ông ta còn chưa dứt lời thì Chung Mẫn đã xuất hiện từ phía sau Chung Chí Thanh. Nàng ta thi lễ vạn phúc với Trình Mục Du một cách thướt tha và yểu điệu. Hôm nay, Chung Mẫn mặc một chiếc váy mỏng dệt kim có đính ngọc trai đang rũ xuống. Dưới ánh nắng mặt trời, những viên ngọc trai kia đang phát sáng lấp lánhTrình Mục Du bèn đáp lễ: “Nơi đây vốn đông người nên cô nương không cần đặc biệt đến đây để cảm tạ ta. Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì không ổn đâu”
Sắc mặt Chung Mẫn trở nên lạnh lùng: “Đại nhân không thích ta tới đây sao?”
Trình Mục Du chợt sửng sốt và đáp: “Trình mỗ không có ý đó. Mong cô nương đừng hiểu lầm”
Thấy vậy, Chung Chí Thanh vội vàng bước lên phía trước và mỉm cười với Chung Mẫn: “Mẫn Nhi! Trình đại nhân quan tâm con đến nhường ấy mà tại sao con lại không biết cảm kích?” Nói xong, ông ta lại quay sang Trình Mục Du: “Hiền chất nói không sai. Hiện giờ, tình hình trong kinh thành vô cùng bề bộn và rối ren, thật sự không thích hợp để ra ngoài thường xuyên. Vậy cứ quyết định thế này đi: hôm khác ta sẽ đưa Mẫn Nhi tới phủ Tân An để bày tỏ lòng biết ơn với hiền chất”
Trình Mục Du đang định từ chối thì Chung Mẫn lại bất ngờ cúi đầu hành lễ với hắn: “Đại nhân! Tất cả là do Chung Mẫn chưa suy nghĩ cẩn thận. Vài ngày tới, ta sẽ ghé qua quý phủ của đại nhân để kính cẩn thăm hỏi ngài. Đến lúc đó, ta mong là đại nhân sẽ không từ chối ta ngay từ bên ngoài cổng phủ”
Lời thoại này vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nhưng nếu chúng được dùng ở đây thì rất không phù hợp, bởi vì Trình Mục Du và nàng ta chỉ mới gặp nhau vài lần mà thôi, hơn nữa lần gặp mặt đầu tiên rất ầm ĩ và khó chịu. Vả lại, hai người cũng không quen thuộc tới mức có thể đùa giỡn như thế này. Vì vậy Trình Mục Du nhất thời chẳng biết phải đáp lại nàng ta ra sao. Hắn chỉ có thể gật đầu và cười với Chung Mẫn, đoạn thản nhiên trả lời: “Ta nào dám”
“Đại nhân, thuyền đã cập bến rồi”
Tưởng Tích Tích chứng kiến tình cảnh khó xử của Trình Mục Du nên định nhanh chóng giải vây cho hắn. Nhưng khi trông thấy những chiếc thuyền chở muối đang dần đến gần thì Tưởng Tích Tích không kìm được hô lên đầy kinh ngạc: “Đại nhân! Những chiếc thuyền chở muối kia khổng lồ thật đấy, cao những ba tầng cơ. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy chiếc thuyền to lớn đến vậy đấy”
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn và kích động của Tưởng Tích Tích, Chung Mẫn liền “hừ” lạnh: “Đúng là thiếu hiểu biết”
Tưởng Tích Tích đang định biện bạch thì Trình Mục Du đã giơ tay ngăn lại. Đoạn, hắn nhẹ giọng giải thích với nàng ta: “Mỗi chiếc thuyền muối phải vận chuyển từ ba trăm đến bảy trăm thùng muối. Vì vậy, thân thuyền buộc phải dài ít nhất bảy mươi thước và rộng ít nhất mười tám thước mới có thể chịu được trọng lượng khổng lồ đó” Trình Mục Du dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Tích Tích! Ngươi hãy xuống bến thuyền để quan sát thử xem sao. Đây là lần đầu tiên Tử Minh làm công việc giám sát nên ta sợ là hắn sẽ không ứng phó nổi”
Tưởng Tích Tích nhanh chóng đồng ý và đi xuống bến thuyền. Đợi nàng ta đi xa, Chung Mẫn mới hắng giọng nói: “Trình đại nhân! Rốt cuộc vị cô nương này là nha hoàn bên cạnh đại nhân hay là nha dịch của phủ Tân An vậy? Nếu là một nha hoàn, ta cảm thấy khả năng hầu hạ của nàng ta quá mức sơ sài và cẩu thả. Còn nếu là một nha dịch thì có vẻ nàng ta rất vô lễ và bất kính với đại nhân”
Trình Mục Du chăm chú quan sát những chiếc thuyền muối đang cập bến ở trước mặt, bên trên chất đầy bao muối thì bình thản nói: “Tích Tích là muội muội của ta nên không cần quan tâm tới cấp bậc lễ nghĩa”
Nghe vậy, khuôn mặt Chung Mẫn lập tức cứng đờ. Nhưng sau một hồi nghĩ ngợi, nàng ta lại cho rằng Trình Mục Du đang cố gắng giải thích rõ ràng với mình nên lập tức mím môi cười và không nói gì nữa.
***
Trời đã về khuya. Một chiếc thuyền gỗ nhỏ chỉ có thể chở ba người đang trôi dần về bờ. Những gợn sóng ở đuôi thuyền giống như những con rắn nước mảnh khảnh đang phác họa vô số sợi chỉ trắng bạc trên sông.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng đang đứng trên bờ, ba người trong thuyền lập tức tăng tốc độ chèo thuyền, chỉ cần dăm ba sải tay đã tới gần bờ. Họ giẫm lên mặt nước cao đến đầu gối để bước vào bờ, sau đó cúi đầu và ôm quyền với người nọ: “Đại ca”
Đỗ Nhữ gật đầu, sau đó thấp giọng hỏi: “Các ngươi đã tìm hiểu xong tình hình trên thuyền chở muối chưa?”
Một người trong số họ bước lên và đáp: “Đại ca! Tin tình báo của Chung đại nhân hoàn toàn chính xác. Sau khi đoàn thuyền chở muối cập bến thì những lính gác sẽ giám sát khâu vận chuyển muối xuống thuyền. Bây giờ trên thuyền chỉ còn lại một vài người hầu đi cùng bọn họ. Chỉ có điều, khi huynh đệ chúng ta vừa lặn tới mép thuyền thì đã trông thấy vài nha dịch đang tuần tra thuyền. Cũng may là số lượng nha dịch không đông nên không ảnh hưởng nhiều tới chúng ta”
Đỗ Nhữ nghi ngờ hỏi: “Nha dịch? Hình như là người của phủ Tân An” Hắn ta sờ cái cằm thô ráp của mình: “Mặc dù không đông nhưng bọn họ đều là những người có võ công giỏi. Nếu bọn họ phát hiện có người đang cướp thuyền thì các ngươi vẫn nghĩ rằng đó không phải là phiền phức lớn của chúng ta sao? Nếu lúc chúng ta vận chuyển muối lên bờ và bị những nha dịch đó chú ý thì chẳng phải kế hoạch của chúng ta đã thất bại rồi sao?”
Hắn ta thở dài và nói tiếp: “Ta đã gặp Chung đại nhân vài ngày trước rồi. Ý của ngài ấy là: nếu chúng ta đã quyết định mạo hiểm cướp thuyền thì chi bằng hãy hành động mạnh mẽ một phen. Chỉ cướp được vài chiếc thuyền thì sẽ không đủ, nếu đã làm thì phải làm thật quyết liệt và mạnh mẽ, ít nhất chúng ta phải cướp được một nửa số thuyền muối đó”
“Một nửa? Đại ca, sao Chung đại nhân lại nói chuyện hoang đường như thế? Cướp một, hai chiếc thuyền là đủ rồi. Khi đó, chúng ta có thể lên thuyền giết người và cướp hàng hóa rồi chạy trốn. Nếu chúng ta hành động gọn gàng và nhanh nhẹn thì sẽ chẳng có ai phát giác cả. Nhưng nếu chúng ta dám cướp một nửa số thuyền chở muối ngay dưới mí mắt bọn họ, tạo ra động tĩnh vô cùng lớn thì làm sao không bị phát hiện cho được?”
Ánh mắt Đỗ Nhữ chợt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo: “Từ trước đến nay, đại nhân luôn có mối quan hệ mật thiết với người Liêu. Lô muối lần này cũng dự định bán cho nước Liêu. Nếu chúng ta chỉ cướp được dăm ba chiếc thuyền thì chỉ đủ nhét kẽ răng của vài người mà thôi. Lẽ nào ngươi vẫn chưa hiểu được đạo lý này?”
Người kia bèn chép miệng và than thở: “Không bột đố gột nên hồ. Dù sao đi nữa, Chung đại nhân cũng không thể ép buộc chúng ta được”
Đỗ Nhữ đưa mắt nhìn về phía dòng sông Vận Hà, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ khó nhìn thấu: “Cũng chẳng phải là không có cách, nhưng phải xem các ngươi có dám làm hay không”
“Đại ca, các huynh đệ đang làm công việc phản nghịch với triều đình, vốn dĩ không còn đường lui nữa. Còn có chuyện gì mà chúng ta không dám làm chứ?”
Đỗ Nhữ nhìn hắn ta, khẽ nghiến răng vài lần rồi hỏi: “Các ngươi có dám phóng hỏa đốt thuyền không?”
Người nọ lập tức sửng sốt: “Đốt thuyền chở muối?”
Đỗ Nhữ nhìn hắn ta chằm chằm và khẽ gật đầu: “Chung đại nhân nói rằng, nếu chúng ta muốn cướp một nửa số thuyền chở muối thì chỉ còn cách lợi dụng lúc nguy cấp và hỗn loạn thôi. Các ngươi nghĩ xem, rốt cuộc là loại sự cố gì mới có thể khiến cho đám người kia bỏ thuyền chạy trốn?”
Mắt người nọ trợn trừng, một lúc sau mới lắp bắp nói: “Là lửa. Thứ bọn họ sợ nhất chính là hỏa hoạn…”
Khóe miệng Đỗ Nhữ nở một nụ cười ảm đạm và u ám: “Đúng vậy. Không cần một đám cháy lớn, chỉ cần một tia lửa nhỏ bé cũng có thể khiến người ta hoảng sợ và rối loạn. Tất cả mọi người đều lo sợ rằng tai nạn mười sáu năm trước sẽ lặp lại. Vì vậy, nếu nhìn thấy ngọn lửa, chắc chắn bọn họ sẽ sẽ bỏ chạy trối chết. Đó cũng là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay”
Người nọ tỏ vẻ khó hiểu: “Nhưng mà đại ca à, nếu trận hỏa hoạn đốt cháy toàn bộ số thuyền thì lô muối của chúng ta sẽ ra sao?”
Đỗ Nhữ vỗ mạnh lên trán người đó và nói: “Ngu xuẩn! Đám người quan phủ đã rút ra bài học kinh nghiệm từ quá khứ rồi. Bọn họ không còn dùng mỏ neo để khóa các thuyền muối lại với nhau nữa. Chúng ta chỉ cần đốt cháy vài chiếc thuyền và đừng dẫn lửa tới những chiếc thuyền mà chúng ta nhắm vào là được”