Nam nhân kia sững sờ một hồi, giữa đôi lông mày dường như còn hiện ra nét u sầu và khổ sở. Ông ta ngây người nhìn Tưởng Tích Tích rồi nói bằng giọng điệu mơ hồ: “Nếu con ta vẫn còn sống thì chắc nó cũng trạc tuổi cô nương”Tưởng Tích Tích nhìn thấy vẻ mặt buồn bã và bi thương của ông ta thì không dám nói thêm gì nữa vì sợ sẽ làm người nọ thêm buồn. Vì vậy, nàng ta bèn hắng giọng và nở một nụ cười tươi tắn: “Thuyền của ông thật đầy đủ, thứ gì cũng có, trông như ông đang sống trên chiếc thuyền này vậy”
Nam nhân kia lấy lại tinh thần, ngượng ngập cười với nàng ta và đáp: “Chẳng phải ngày mai thuyền chở muối sẽ cập bến sao? Đến lúc đó, các quan binh và lính gác sẽ kiểm tra rất nghiêm ngặt, việc qua sông Vận Hà cũng vì thế mà không dễ dàng gì. Vì vậy, ta đã chuẩn bị đồ đạc để ăn uống và sống tạm trên sông, đợi các thuyền chở muối rời khỏi thì ta mới về nhà” Nói đến đây, ông ta chợt gãi đầu và hỏi về việc mà bản thân đang thắc mắc: “Cô nương… Tại sao giữa đêm hôm khuya khoắt thế này mà cô nương lại bị trôi dạt trên sông Vận Hà?”
Tưởng Tích Tích vừa định giải thích toàn bộ sự việc với ông ta thì chợt sực nhớ ra lời dặn dò của Trình Mục Du trước khi nàng ta rời khỏi phủ ngày hôm nay. Hắn đã căn dặn Tưởng Tích Tích phải hết sức cẩn thận, không được tiết lộ danh tính của mình trừ khi lâm vào tình cảnh bất đắc dĩ, đặc biệt là không tùy tiện kể cho người khác biết diễn biến của vụ án lần này.
Nghĩ đến đây, Tưởng Tích Tích bèn nuốt một ngụm nước bọt cũng như nuốt ngược những lời sắp sửa thốt ra, sau đó nàng ta vội tìm một lý do để lấp liếm: “Hôm nay, ta và một nữ bằng hữu tới đây để đi dạo, nhưng không ngờ lúc đi tới bờ sông thì ta lại bị trượt chân và ngã xuống nước, sau đó ta trôi dạt theo dòng nước tới giữa dòng sông này”
Nam nhân kia liền nở nụ cười phúc hậu: “Thế thì tốt rồi. Ta còn nghĩ là do cô nương nghĩ quẩn trong lòng nên mới… cho nên…”
“Cho nên cái gì? Tự vẫn bằng cách ném mình xuống sông sao?” Tưởng Tích Tích bật cười: “Tại sao một người muốn nhảy xuống sông lại kêu cứu với người khác chứ?”
Nghe vậy, nam nhân chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào bóng trăng xiêu vẹo bên cạnh và trầm giọng nói: “Cô nương vẫn còn nhỏ, nếu cô có vài chuyện nghĩ không thông suốt thì cũng bình thường thôi. Thật ra những người tự sát thường sẽ cảm thấy hối hận vào giây phút cuối cùng. Còn những người khăng khăng muốn chết và không thay đổi ý định thì rất ít ỏi. Hầu hết những người tự sát đều sẽ lùi bước vào giây phút cận kề cái chết. Nếu không thì thế gian này đã chẳng có nhiều kẻ tham sống sợ chết đến vậy. Mặc dù nhân gian giống như một cõi địa ngục nhưng bọn họ vẫn mong cầu được sống tiếp, dẫu cuộc sống ấy chẳng khác nào loài dòi bọ”
Giọng nói của ông ta hết sức phiền muộn và suy sụp. Tưởng Tích Tích nghe xong thì hơi kinh ngạc và lập tức thốt lên: “Sao ông lại biết những chuyện này?”
Vẻ mặt của nam nhân kia đờ đẫn trong giây lát, sau đó lập tức khôi phục biểu cảm bình thường. Đoạn, ông ta quay sang nhìn Tưởng Tích Tích và vừa cười vừa nói: “Ta là ngư dân mà. Suốt ngày ta luôn ở trên dòng sông này để câu cá, đã chứng kiến rất nhiều người nhảy xuống sông để tự sát, cũng đã từng cứu mạng rất nhiều người khi họ cảm thấy sợ hãi trước cái chết. Vì vậy khi nhìn thấy cô nương hôm nay, ta đã nghĩ rằng cô cũng giống bọn họ”
Tưởng Tích Tích ngẩng đầu lên: “Thú thật với ông, ta rất coi thường những kẻ tự vẫn để tìm cái chết. Mặc kệ thế gian này có tồi tệ đến đâu, chỉ cần chúng ta còn sống thì vẫn còn hy vọng, nhưng nếu thật sự chết đi thì chẳng còn gì cả, đợi đến lúc xuống dưới âm phủ thì dẫu họ có kêu khóc cũng đã quá muộn màng”
Một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong đôi mắt nam nhân kia: “Còn sống thì có hy vọng gì chứ? Tất cả người nhà đều không còn, chỉ có thể sống trong cô độc thì có ích lợi gì?”
Tưởng Tích Tích nhìn ông ta chằm chằm và chậm rãi nói: “Mẹ ta đã mất ngay sau khi sinh ra ta. Ta đã lớn lên bên cạnh cha mình. Nhưng khi ta lên tám tuổi, cha cũng đã qua đời vì bảo vệ ta” Nói tới đây, Tưởng Tích Tích chớp mắt vài lần rồi gạt đi dòng lệ đang trào dâng: “Nhưng chính vì người thân đều đã ra đi nên ta mới muốn sống một cuộc sống thật tốt, hơn nữa còn sống thật đàng hoàng và hẳn hoi. Ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ cảnh đẹp của nhân sinh trong vài chục năm ngắn ngủi”
Nam nhân nhìn nàng ta bằng ánh mắt hơi nghi ngờ: “Tại sao lại thế?”
“Bởi vì những người thân chắc chắn sẽ hy vọng ta được sống một cuộc sống thật tốt, giúp bọn họ hoàn thành nốt chặng đường còn dở dang và lần lượt lấp đầy những thiếu sót và trống vắng của cuộc đời họ” Tưởng Tích Tích mỉm cười xán lạn: “Vì vậy khi còn rất nhỏ, ta đã lập lời thề rằng sẽ cố gắng ngao du khắp chốn núi sông mỹ lệ và nếm thử các món ăn ngon khắp thiên hạ. Chỉ có như thế, cha mẹ đã khuất của ta mới cảm thấy yên lòng và không còn lo lắng về ta nữa”
Nàng ta vừa dứt lời thì con thuyền đột ngột lắc lư hai lần. Tưởng Tích Tích cảm thấy thân thể không ổn định nên đã vội vàng bám vào mép thuyền và cảnh giác quan sát mặt nước xung quanh.
Nam nhân kia không hề biến sắc, nhanh chóng đứng dậy và cầm mái chèo đi về phía mũi thuyền. Đoạn, hai tay ông ta đẩy mái chèo xuống nước để đưa thuyền lui về phía sau và nói: “Cô nương đừng sợ. Ta sẽ đưa cô trở lại bờ. Chỉ có điều, con sông Vận Hà này có rất nhiều dòng chảy ngầm, nguy hiểm rình rập khắp nơi, còn cô chỉ là một tiểu cô nương nên đừng bén mảng tới bờ sông này nữa”
***
Mặt trời dần ngả về phía Tây. Những ráng mây chiều đỏ thẫm phản chiếu trên mặt nước và nhuộm màu lên những cột buồm trăng trắng của những chiếc thuyền đằng xa, khiến chúng trông như những dải lụa đỏ đang khẽ khàng lung lay trong gió.
Tưởng Tích Tích đứng bên cạnh Trình Mục Du, chìa tay ra và đếm: “Chín mươi lăm, chín mươi sáu… Chín mươi bảy. Đại nhân, đủ rồi. Tổng cộng có chín mươi bảy chiếc thuyền chở muối đã đến” Nàng ta đếm đi đếm lại vài lần cho chắc chắn, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi. Ta còn sợ rằng đoàn thuyền chở muối sẽ bị cướp giữa đường và thiếu hụt vài chiếc, bây giờ xem ra chúng đã tới đây rất suôn sẻ và thuận lợi”
Trình Mục Du nhìn cảnh tượng “căng buồm ra khơi” vô cùng tráng lệ trước mặt thì trong lòng nhất thời tràn đầy xúc động. Một lúc sau, hắn mới khẽ cười và nói với Tưởng Tích Tích: “Mỗi chiếc thuyền chở muối đều có binh lính đi cùng và canh gác hết sức nghiêm ngặt, vì vậy suốt cả chặng đường tới đây mới không có sơ suất nào. Tuy nhiên, dù đoàn thuyền này đã cập bến xong thì vẫn cần mất thêm ba ngày để bốc dỡ và vận chuyển muối, mà quá trình này lại được giao phó cho phủ Tân An chúng ta”
Tưởng Tích Tích gật đầu: “Ta hiểu ý của đại nhân rồi. Thuyền chở muối đã cập bến và không hề gặp nạn cướp bóc, vậy thì nhiệm vụ chính của chúng ta là phải đề phòng hỏa hoạn để ngăn ngừa thảm kịch mười sáu năm trước tái diễn”
Trình Mục Du đăm chiêu một chốc rồi nhẹ nhàng nói: “Tuy thuyền chở muối đã cập bến xong xuôi nhưng vẫn chưa thể đảm bảo rằng chúng sẽ an toàn tuyệt đối. Bởi vì sau khi cập bến, binh lính trên thuyền đều sẽ rời khỏi đó để giám sát việc vận chuyển. Do đó, phủ Tân An chúng ta không được phép lơ là. Chúng ta cần phải vừa giám sát việc bốc dỡ muối vừa chú ý đến động tĩnh trên thuyền, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót nào”
Tưởng Tích Tích than thở: “Có phải đại nhân quá mức cẩn thận rồi không? Bao năm qua, ta chỉ nghe kể về việc cướp thuyền chở muối giữa đường chứ chưa từng nghe thấy kẻ buôn muối lậu nào dám công khai cướp giật ngay trên bến cảng”
“Chưa từng xảy ra trước đó không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra” Trình Mục Du liếc nhìn Tưởng Tích Tích và nghiêm nghị nói: “Nếu phủ Tân An đã được Thánh Thượng giao phó trọng trách thì mọi việc đều phải được cân nhắc kỹ lưỡng và chu toàn, nhất định không được xảy ra sai sót”
Hắn vừa dứt lời thì sau lưng đột nhiên vang lên một tràng cười ha hả. Hai người vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Chung Chí Thanh đã đứng sau lưng họ tự lúc nào. Ông ta nhìn Trình Mục Du và nói với vẻ tán thưởng: “Hiền chất làm việc rất cẩn thận và tỉ mỉ, xem ra Thánh Thượng thật sự không nhìn lầm ngươi”
Trình Mục Du khẽ khom lưng và đáp: “Chung đại nhân quá khen”
“Đừng nói về chuyện này nữa. Tiểu nữ Chung Mẫn nhà ta đã được hiền chất giúp đỡ hai lần rồi mà ta vẫn chưa kịp cảm tạ hiền chất một cách đàng hoàng tử tế”
“Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, đại nhân không cần bận tâm”
Nhưng Chung Chí Thanh lại mỉm cười: “Ta thì sao cũng được, nhưng nữ nhi của ta lại luôn oán trách rằng ta không chịu làm theo cấp bậc lễ nghĩa. Vậy nên hôm nay, con bé đã đích thân tới đây để nói lời cảm tạ với hiền chất”