Tân An Quỷ Sự

Chương 483: Cứu người

Chương Trước Chương Tiếp

Trước mắt tối đen, mùi hôi thối của nước sông lập tức xộc thẳng vào tai và mũi của Tưởng Tích Tích. Nàng ta nhanh chóng nín thở, hai chân liên tục quẫy đạp, đồng thời quạt tay thật mạnh để bơi lên trên và đưa cơ thể ra khỏi mặt nướcNhưng Tưởng Tích Tích còn chưa kịp thở dốc thì một làn gió tanh tưởi đột nhiên xẹt qua đỉnh đầu nàng ta. Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai và kỳ quái đâm thẳng vào tai Tưởng Tích Tích như muốn xé rách màng nhĩ của nàng ta.

Tưởng Tích Tích vừa ngẩng đầu thì thấy con chim quỷ đang lao xuống từ trên không, cái mỏ nhọn hoắt nhắm thẳng vào đầu nàng ta, đôi mắt trắng xám và vô hồn của nó đang phản chiếu khuôn mặt hốt hoảng và bất lực của Tưởng Tích Tích. Nàng ta lại hít một hơi thật sâu rồi lặn xuống sông để tránh đòn tấn công của chim quỷ. Cũng may là khả năng bơi lội của nàng ta không tệ, chuyển động dưới nước cũng rất linh hoạt và nhanh nhẹn. Tưởng Tích Tích dùng cả chân lẫn tay để quạt nước, chẳng màng đây đang là nơi nào mà chỉ biết bơi nhanh về phía trước.

Tuy nhiên, còn chưa kịp bơi đi xa thì nàng ta đã nghe thấy một tiếng “tùm” vang lên phía sau lưng. Con chim quỷ kia lao nhanh xuống nước, đôi cánh gập lại ở phía sau trông như một con thoi khổng lồ đang bơi nhanh về phía Tưởng Tích Tích.

Tưởng Tích Tích nhìn bóng đen đang thần tốc tiến lại gần mình thì trong lòng cảm thấy ớn lạnh. Nàng ta vốn cho rằng mình có thể trốn dưới nước để tránh một kiếp nạn, nhưng không ngờ con chim quỷ kia lại di chuyển dưới nước cực kỳ thành thạo, thân thể linh hoạt hơn cả loài cá của nó khiến Tưởng Tích Tích nhận ra bản thân không phải là đối thủ của chim quỷ.

Nghĩ vậy, nàng ta càng ra sức quạt nước, tay chân liều mạng quẫy đạp và tập trung quan sát phía trước chứ không dám nhìn lại phía sau. Tưởng Tích Tích sợ rằng nếu mình quay đầu thì sẽ phải đối mặt với cái mỏ chim cực kỳ sắc bén giống như lưỡi câu kia. Nó nồng nặc mùi vị chết chóc và có thể lập tức đâm thủng tim phổi của nàng ta.

Nhưng cho dù không ngoái lại thì Tưởng Tích Tích cũng biết con chim quỷ kia đang càng lúc càng gần mình, bởi vì nàng ta có thể cảm nhận được một lực đẩy khổng lồ từ phía sau truyền đến và toát ra cơn ớn lạnh thấu xương.

Âm thanh “vun vút” đột nhiên vang lên. Dòng nước phía sau bị thứ gì đó rất cứng rắn bổ ra. Tưởng Tích Tích vô cùng sửng sốt, lập tức rút dao găm bên thắt lưng ra để đâm về phía sau mà không kịp quay đầu lại. Chẳng biết có đâm trúng thứ gì hay không, Tưởng Tích Tích chỉ biết rằng áp lực khổng lồ như muốn dời núi lấp biển ở phía sau đã đột nhiên biến mất. Đáy nước yên tĩnh trở lại, chỉ còn trông thấy một vài ngọn cỏ và rong bèo đang lay động lững lờ theo dòng nước.

Tưởng Tích Tích cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, lúc này mới dùng hai chân đạp nhẹ để bơi đứng và trồi lên xem mình đang ở nơi nào. Nàng ta thò đầu ra khỏi mặt nước và chợt nhận ra mình đã bơi rất xa tới chỗ nước sâu. Trên bến thuyền xa xa, đèn đuốc đang sáng choang, vô số bóng người bị ánh đèn chiếu rọi trở nên chập chờn, khi tỏ khi mờ giống như ảo ảnh.

Quần áo trên người Tưởng Tích Tích ướt sũng và dính chặt vào da thịt, nặng như áo giáp.

Nước sông vào mùa thu rất mát mẻ, hơn nữa vừa rồi nàng ta phải chiến đấu một cách ác liệt nên đã sớm dùng hết sức lực của mình. Vì vậy hiện giờ Tưởng Tích Tích chỉ cảm thấy tứ chi mềm nhũn, mí mắt liên tục díu lại như thể sẽ ngủ gục bất kỳ lúc nào.

“Không được ngủ. Không được ngủ. Nếu bây giờ mình ngủ thì có lẽ sẽ không bao giờ thức dậy được nữa. Huống chi mình còn không biết con chim quỷ kia đã bỏ đi hay chưa” Tưởng Tích Tích tự xốc lại tinh thần và quan sát xung quanh, hy vọng sẽ tìm thấy một mảnh gỗ trên mặt sông hoặc ít nhất chỉ cần một cái ghế cũ nát cũng được, miễn là nó có thể giúp nàng ta nổi lên mặt nước.

Nhưng Tưởng Tích Tích đã tìm kiếm suốt một hồi lâu mà vẫn không thấy gì. Mặt nước mênh mông và bao la vô bờ khiến nàng ta chỉ nhìn thấy mặt sông lấp lánh chứ chẳng có vật gì đang trôi nổi cả.

Cơ thể Tưởng Tích Tích dường như nặng nề hơn rất nhiều. Tốc độ bơi đứng của đôi chân cũng dần chậm lại. Nàng ta biết rằng sức lực của mình đang cạn kiệt từng chút một, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cuối cùng Tưởng Tích Tích sẽ trở thành một xác chết trôi trên dòng sông Vận Hà mênh mang này.

Nàng ta há miệng thở hổn hển và hoảng loạn tìm kiếm trên mặt nước. Khi ánh mắt lướt qua một chỗ nước sâu, Tưởng Tích Tích mơ hồ nhìn thấy một điểm đen nào đó. Ban đầu nàng ta không quan tâm lắm, nhưng chấm đen kia càng lúc càng lớn khiến nàng ta không thể không chú ý tới nó.

Trong chốc lát, Tưởng Tích Tích lập tức nhận ra đó là một chiếc thuyền đánh cá vừa mỏng vừa hẹp. Điều này khiến trái tim nàng ta chợt run mạnh. Tưởng Tích Tích liền mở rộng vòng tay, ra sức bơi về phía đó và khàn giọng hét vang: “Cứu người! Mau cứu người đi!”

May mắn thay, người chèo thuyền đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Tưởng Tích Tích. Mũi thuyền đột ngột thay đổi phương hướng và chèo về phía nàng ta.

***

Tưởng Tích Tích nắm lấy mái chèo để leo lên thuyền. Còn chưa kịp nói lời cảm tạ thì nàng ta đã ngã chỏng vó trong khoang thuyền và gắng sức hít lấy hít để bầu không khí ẩm ướt trong đêm đen.

Một lúc sau, trên đỉnh đầu Tưởng Tích Tích chợt xuất hiện khuôn mặt tươi cười và chất phác của một nam nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi. Ông ta đưa cho Tưởng Tích Tích một túi nước và nói: “Cô nương! Chắc cô đã khát nước rồi, uống chút nước trước đi. Ta vẫn còn thừa một ít lương khô ở đây này, cô hãy ăn vào cho ấm bụng, sau đó ta sẽ đưa cô lên bờ” Thấy Tưởng Tích Tích nhận lấy túi nước uống lấy uống để, ông ta bèn đi tới đuôi thuyền và lôi ra một cái thùng gỗ cũ nát, sau đó đặt một chiếc túi giấy dầu bên cạnh Tưởng Tích Tích và nói: “Cô nương đừng chê món bánh bao không nhân đã sớm nguội lạnh này nhé. Cô hãy ăn nhiều một chút đi. Quần áo của cô nương đều đã ướt sũng cả rồi, nếu không ăn uống gì thì e rằng cô sẽ bị nhiễm phong hàn đấy”

Tưởng Tích Tích ngồi dậy và nhìn người kia bằng ánh mắt đầy cảm kích. Sau đó, nàng ta cầm bánh bao lên và ăn ngấu nghiến, nhưng vì Tưởng Tích Tích cắn một miếng quá lớn nên bánh đã bị mắc nghẹn trong cổ họng, không thể nào nuốt xuống hay nhổ ra. Nàng ta vội vỗ ngực giậm chân một hồi lâu, sau đó mới nhớ tới việc chộp lấy túi nước để uống ừng ực, cuối cùng miếng bánh bao kia cũng trôi tuột xuống.

Nam nhân kia bị dáng vẻ của nàng ta chọc cười: “Cô nương ăn chậm thôi, đừng quá vội, nếu không thì sẽ khiến mình mắc nghẹn và khó thở đấy”

Tưởng Tích Tích gượng cười đầy ngượng ngùng và nhìn ông ta: “May mà hôm nay ta gặp được ông. Nếu không có ông thì có lẽ ta đã chết cóng dưới sông rồi”

Thấy gương mặt nàng ta tái xanh và đôi môi trắng bệch vì rét lạnh, nam nhân kia vội vàng chạy tới đuôi thuyền và lấy từ đâu ra một xấp chăn bông như đang làm ảo thuật: “Đây này, cô hãy đắp cái chăn này trước đi đã. Thời tiết bây giờ lạnh giá suốt ngày chứ không giống như một tháng trước đây đâu”

Tưởng Tích Tích liền xua tay: “Không được, không được đâu! Đây là chăn bông của ông mà, đợi tới khuya trời trở lạnh thì ông sẽ đắp cái gì? Tuyệt đối không được!”

“Ta là người da dày thịt béo nên có thể ngủ suốt một đêm chỉ với một bộ quần áo trên người. Ngày mai khi mặt trời chiếu sáng thì sẽ ấm áp thôi” Nam nhân kia vừa nói vừa tiến lại gần, đoạn dùng tấm chăn kia để đắp lên bờ vai Tưởng Tích Tích và ngồi xuống cạnh đó, nói: “Được rồi. Thế đã ấm hơn rồi đấy, cô sẽ không bị lạnh cóng đâu”

Tưởng Tích Tích vuốt ve tấm chăn bông mềm mại kia, chợt cảm thấy mũi mình cay cay và rơi lệ. Thấy vậy, nam nhân kia lập tức sửng sốt và kinh hãi, luống cuống tìm một chiếc khăn tay đã bị rách và đưa nó cho Tưởng Tích Tích. Ông ta không nói được câu nào ngoại trừ hai từ “Đừng khóc”.

Tưởng Tích Tích gật đầu: “Ta không sao. Chỉ là ta đột nhiên nhớ lại bản thân lúc còn nhỏ thôi. Lúc đó ta rất gầy gò, có một lần vô tình ngã xuống sông, cha ta cũng đã dùng chăn bông để giữ ấm cho ta như thế này”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)