Yến Nương hơi khó xử, nhưng thấy dáng vẻ bi thương của cha con La gia thì không đành lòng nói ra sự thật. Nàng nói với Trình Mục Du: “Đại nhân, việc cấp bách lúc này là phải tìm được Bái Nhi, kính xin đại nhân phái thêm thủ hạ đi tìm người. Thứ hai, con chim quỷ kia thích hành động vào ban đêm, ngài hãy nhanh chóng dán thông báo trong hôm nay để cảnh cáo dân chúng, không nên để nữ tử ra ngoài vào ban đêm. Có như thế, con chim quỷ kia mới không thể dễ dàng tìm được kí chủ”Trình Mục Du gật đầu: “Ta sẽ lập tức phái người đi làm” Nói xong hắn nhanh chóng bước ra ngoài. Nhưng chưa đi được vài bước, hắn đã quay trở lại, nâng cha con La gia dậy rồi nhẹ giọng an ủi: “Các ngươi đừng quá lo lắng. Chúng ta nhất định sẽ tìm Bái Nhi về cho các ngươi. La Nghị, cha ngươi có triệu chứng khô nóng, mấy ngày nay ngươi nấu chút canh cho ông ấy bổ âm dưỡng phổi. Ta trở về sẽ sai người đưa đơn thuốc đến cho ngươi, ngươi theo đó mà sắc cho cha ngươi uống ngày ba lần, không quá năm ngày hẳn là sẽ thuyên giảm”
La Nghị cảm kích nhìn Trình Mục Du: “Đại nhân, ta sẽ chăm sóc tốt cho phụ thân, chuyện của muội muội, nhờ… nhờ cả vào ngài”
Trình Mục Du vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn ta, sau đó đứng dậy cùng Yến Nương rời đi. Hai người bước ra khỏi cửa viện, lúc đi ngang qua đám đông đang vây xem trước cổng La gia, hắn chợt dừng lại, nhìn chằm chằm bọn họ rồi lạnh lùng nói: “Bái Nhi cô nương rất trong sạch, chưa từng làm ra chuyện gì ô nhục thanh danh. Từ nay về sau, nếu ta còn nghe thấy có người đồn bậy chuyện này, nói không đúng sự thật thì ta nhất định sẽ không tha cho kẻ đó”
Một lúc sau, từ trong đám người mới truyền ra mấy chữ “vâng, dạ” thưa thớt, sau đó thì im lặng như ve sầu mùa đông, chẳng dám nói gì nữa. Mãi cho đến khi Trình Mục Du và Yến Nương đi xa, bọn họ mới nhìn nhau, lắc đầu rồi giải tán.
***
“Đại nhân thật tốt bụng, trước khi đi còn không quên giải oan cho Bái Nhi” Đi chừng nửa dặm đường, Yến Nương bỗng nhiên cúi đầu cảm thán.
“Cái quan trọng nhất của nữ tử là danh tiết, bây giờ chúng ta không biết có thể cứu được nàng ta hay không nhưng ít nhất không thể trơ mắt nhìn La gia đã loạn lại càng loạn” Nói đến đây, hắn nhìn Yến Nương: “Lúc ở La gia, ta thấy cô nương có vẻ rất khó xử, có phải có chuyện gì không tiện nói trước mặt bọn họ không?”
Yến Nương khẽ thở dài: “Đại nhân đoán không sai, chuyện khó nhất bây giờ không phải là tìm Bái Nhi mà là sau khi tìm được nàng ta, chúng ta phải làm thế nào?”
Trình Mục Du suy nghĩ rồi hỏi lại: “Ý của cô nương là kể cả chúng ta tìm được người thì cũng không có cách nào tiêu diệt chim quỷ trong bụng nàng ta, cuối cùng vẫn phải để nó phá bụng mà ra sao?”
Yến Nương gật đầu: “Ta có thể tạm thời dùng phù chú vây khốn nó, khiến nó không thể tiếp tục sinh trưởng, nhưng nếu chim mẹ không bị diệt trừ thì chim quỷ trong bụng nàng ta cũng sẽ không bị diệt trừ triệt để”
“Sao lại thế?”
“Vừa rồi ta không phát hiện ra tinh nguyên trong khăn thêu. Ta đoán, tinh nguyên của con chim quỷ kia ở trên người chim mẹ. Chỉ cần tiêu diệt chim mẹ thì con chim quỷ kia tự nhiên cũng sẽ chết theo”
Trình Mục Du cau mày: “Vậy thì chuyện này khó giải quyết hơn rồi. Yến cô nương, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng hồi phủ dán thông báo để tránh nhiều người bị chim quỷ này làm hại thôi”
Yến Nương nhìn hắn rồi từ chối: “Đại nhân đi trước đi, ta có chút việc cần phải đến nơi khác”
***
Nàng theo Tinh Vệ đi đến một nhà dân ở khu hẻo lánh. Yến Nương đứng ngoài cửa, xuyên qua khe cửa mà nhìn căn nhà rách nát bên trong, đáy mắt toát ra ánh sáng khiến người ta khó hiểu.
Đứng một hồi, nàng không thấy trong nhà có động tĩnh gì thì đẩy cửa vào, đôi mắt sắc bén quan sát bốn phía, nàng đi vào gian bếp tối tăm.
“Chính là nơi này ư?” Nàng hỏi ý Tinh Vệ đang đậu trên vai mình. Con chim nhỏ kêu hai tiếng, vỗ cánh bay đến đậu trên miệng một cái lu nước to trong góc. Nó đứng đó đập cánh vài cái rồi nhìn Yến Nương, giống như đang đợi nàng đi tới.
Yến Nương nâng tay phải lên, đôi môi khẽ nhếch, ngay lập tức ba ngọn lửa màu vàng cam xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Chúng không lớn nhưng lại chiếu sáng cả căn bếp, khiến nó còn sáng hơn lúc ban ngày. Nàng sải bước đến bên lu nước, thò đầu nhìn vào bên trong.
Nước trong lu chỉ đến chừng nửa lu, nhưng cách đây không lâu Tinh Vệ rõ ràng thấy trong lu vẫn còn đầy nước. Nó khó hiểu, trên mặt toát ra biểu cảm nghi hoặc như con người, vì thế lại kêu vài tiếng, nhắc nhở Yến Nương chú ý.
Yến Nương đặt tay lên miệng lu, nhận thấy miệng lu ướt át trơn trượt, chứng tỏ có nước trào ra. Nàng hơi ngẩn ra rồi đưa tay lên mũi ngửi cẩn thận. Một hồi sau, nàng mới nói: “Tinh Vệ, lúc đó nó trốn ở đáy lu”
Nói xong câu đó, nàng bỗng nhiên lao ra khỏi bếp, bước nhanh đến nhà chính rồi kéo hết tất cả ngăn tủ trong nhà ra, thấy bên trong trống không thì tức giận nắm chặt tay phải, dập tắt Tam Muội Chân Hỏa trong lòng bàn tay. Yến Nương lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, chúng ta đã đến muộn một bước, để cho bọn họ trốn thoát rồi. Trong nhà không có tiền bạc hay đồ dùng cá nhân hằng ngày, hẳn là người nọ đã nhìn ra cái gì đó nên mới hoảng hốt chạy trốn như thế, ngay cả những đồ to có giá trị cũng không cần”
Đứng trong bóng đêm hồi lâu, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng như ngôi sao trên bầu trời: “Trước kia ta không nghĩ ra vì sao những oan hồn ở dưới kênh đào mười sáu năm vẫn luôn bình an vô sự lại đột nhiên hiện ra quấy phá như lúc này. Hóa ra là có người thả bọn họ ra khỏi đáy sông. Nhưng người này là ai? Hắn làm vậy là có mục đích gì?”
Ngay khi nàng vừa dứt câu, đột nhiên có một bóng người bước vào, thấy Yến Nương một mình đứng giữa nhà thì người nọ kinh hãi, làm rơi chén sủi cảo trong tay, lớn tiếng hỏi: “Cô nương, cô là người phương nào? Sao lại một mình đứng trong Hứa gia, Đại Niên đâu rồi? Đã trễ thế này mà hắn còn chưa đánh cá về sao?”
“Hứa Đại Niên” Yến Nương thầm nhẩm cái tên này trong lòng, sau đó đột nhiên thay đổi thái độ, chậm rãi bước ra, nhìn người kia cười đáp: “Ta là đường muội của Hứa đại ca, từ nơi khác đến cậy nhờ. Vị đại ca này có biết đường huynh của ta đang ở đâu không?”
Người nọ nghe vậy thì thoáng thả lỏng, nhưng lại như chợt nhớ ra cái gì, hắn ta lại ngẩng đầu quan sát Yến Nương, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nghi ngờ hỏi: “Đường muội? Cả nhà Đại Niên đều chết hết trong trận hỏa hoạn mười sáu năm trước rồi, sao lúc này lại xuất hiện một đường muội chứ?”