Một lúc sau, mọi thứ trở lại bình lặng, ngoại trừ thi thể đã bị cắt thành hai đoạn của Hoàn Thúy và một vũng nước đen dầu mỡ, mọi thứ trong tiệm thịt vẫn như cũ, thi thể của lợn và dê vẫn đang đung đưa theo gió, hàng trăm đôi mắt không có tinh thần đang dửng dưng nhìn hai người đang đứng giữa sânYến Nương lắc nhẹ chiếc khăn tay, đặt lại vào tà áo trước, nghiêm giọng hỏi Trình Mục Du: “Đại nhân, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao ngài lại ở đây, rồi tại sao chim quỷ lại tấn công ngài?”
“Hôm nay ta đến bờ sông để kiểm tra công việc, trên đường trở về, ta vô tình nhìn thấy Hoàn Thúy đang tấn công người khác. Sau khi cứu giúp, ta biết chắc chắn là có chuyện gì đó kỳ lạ nên đã đi theo Hoàn Thúy suốt cả quãng tới đây. Nhưng… vẫn không cứu được nàng ta”
Nói rồi, Trình Mục Du liếc nhìn thân thể Hoàn Thúy một cái, trên mặt thoáng qua sự không nỡ, một lúc lâu sau hắn mới hỏi: “Yến cô nương, con chim kỳ lạ đó rốt cuộc là thứ gì vậy? Tại sao nó lại sống trong bụng của nữ nhân?”
Yến Nương lắc đầu, hai hàng lông mày lá liễu khẽ cau lại: “Ta chưa từng thấy thứ gì như vậy, chỉ có điều chắc không phải là cơ thể chính, mà là bị cơ thể chính đưa vào trong bụng người, dựa vào việc hấp thụ tinh huyết của nữ nhân để xây dựng xác thịt, khi lớn lên sẽ chui ra khỏi bụng kí chủ và trở thành một con quái vật mới”
Trình Mục Du lại nhìn thi thể Hoàn Thúy lần nữa, cân nhắc một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Nói như vậy, cả Hoàn Thúy và nương tử La gia đều bị con chim này xây tổ trong bụng, dùng máu thịt để nuôi sống con của nó. Bái Nhi đã từng nói rằng tẩu tử của nàng ta đêm hôm trước chỉ cảm thấy đau bụng, ngay hôm sau đã xảy ra chuyện rồi, nhưng tại sao Hoàn Thúy lại mất một khoảng thời gian dài như vậy mới sinh ra con chim đó?”
Yến Nương nhẹ giọng nói: “Nương tử của La gia đó sắp sinh con rồi, đứa bé trong bụng là thức ăn tốt nhất cho chim quỷ. Chim quỷ ăn thịt đứa trẻ nên lớn nhanh, cho nên ngày thứ hai nàng ta đã xảy ra chuyện. Nhưng Hoàn Thúy thì khác, chim quỷ hoàn toàn dựa vào cơ thể của nàng ta để lớn lên nên toàn bộ quá trình mang thai sẽ lâu hơn một chút”
Trình Mục Du chợt nhận ra, nhưng đồng thời cũng cảm thấy tức tối vô cùng: để sinh sôi nảy nở, con chim đó đã ăn thịt bào thai của người khác, dùng đứa trẻ sắp chào đời làm chất dinh dưỡng để nuôi nấng đứa con của mình. Khi thời cơ đã chín muồi còn khiến cho cơ thể kí chủ bị rách toạc, máu thịt văng tung tóe, cách sinh tồn như vậy quả thật là ghê tởm tột độ, nếu không mau chóng tóm được nó, không biết còn bao nhiêu sinh mạng sẽ lụi tàn trong tay nó.
Nghĩ đến đây, đầu hắn đột nhiên chấn động như bị một tia sét giáng xuống.
Hắn nhìn Yến Nương và ngập ngừng nói: “Yến cô nương, đêm đó Bái Nhi còn nói rằng có quỷ đang cắn bụng nàng ta, mà ban nãy ta cũng nhìn thấy một bóng ma chui ra khỏi lớp vảy của chim quỷ đó, ta đang nghĩ, liệu vào đêm đó có phải Bái Nhi bị tấn công, cũng bị chim quỷ đó gieo mầm tai hoạ vào trong bụng rồi không”
Yến Nương hơi giật mình: “Đúng vậy, tại sao ta không nhớ ra điểm này? Bái Nhi chắc là cũng đã trở thành kí chủ của chim quỷ rồi” Nói xong, nàng ta sải bước ra khỏi sân, đầu cũng không hề nhìn lại mà nói: “Đại nhân… chuyện không thể nào chậm trễ hơn được nữa, chúng ta nhất định phải đến La gia ngay lập tức. “
***
Cánh cổng La gia mở toang, hai chiếc đèn lồng trắng dùng để tang trước cửa vẫn chưa được tháo xuống, trên đó viết dòng chữ to “Tế” khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
La lão đại và La Nghị đang ở chính giữa sân, một người ngồi xổm trên mặt đất và người kia đứng ở một bên. Cả hai người đều đang mặt ủ mày chau, không khỏi thở dài. Ngay cả khi bọn họ đã nhìn thấy Trình Mục Du và Yến Nương cùng đi vào, bọn họ cũng không hề nhận ra, dường như đã hoàn toàn bị sự u buồn che mờ tâm trí, ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả mọi thứ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Yến Nương bước tới, vỗ nhẹ vào vai La Nghị: “La Nghị, Bái Nhi đâu? Trình đại nhân và ta có chuyện muốn tìm nàng ta”
Lưu Nghị giật mình, cuối cùng cũng định thần lại, thấy người tới là Trình Mục Du và Yến Nương, hắn ta vội vàng bước tới, kéo La lão đại: “Phụ thân, huyện lệnh đại nhân đến rồi, mau đứng dậy đi”
La lão đại sửng sốt, vội vàng chạy tới, không ngờ ngồi xổm quá lâu, hai chân đã mềm nhũn ra từ lâu rồi nên lập tức bổ nhào xuống trước mặt Trình Mục Du. Ông ta còn không kịp đứng dậy, liền bò về phía trước vài bước, nắm lấy vạt áo của Trình Mục Du, nói năng lộn xộn: “Đại nhân, Bái Nhi… con bé biến mất rồi, nhưng nha đầu này của ta rất ngoan ngoãn, nó tuyệt đối sẽ không nói dối, nhưng cho dù ta có cố gắng khuyên như như thế nào đi chăng nữa nó cũng đều nghĩ không thông, nên đã một mình bỏ chạy rồi, không tìm thấy nữa”
Yến Nương và Trình Mục Du đã hiểu ra: Hóa ra sau đêm đó, bụng của Bái Nhi trở nên to hơn rõ rệt. Lúc đầu tự bản thân nàng ta cũng không hề để tâm, tưởng là mình ăn phải thứ không ổn nên mới bị như vậy. Nhưng dần dà, nàng ta lại phát hiện ra trong bụng của mình có thứ gì đó đang động đậy, thậm chí trong một đêm còn giày vò khiến nàng ta tỉnh giấc. Tuy Bái Nhi là cô nương chưa xuất giá nhưng tẩu tử đã mang thai mười tháng, nàng ta đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, nàng ta biết rằng bụng không thể chỉ mới vài ngày mà đã to lên được, nàng ta cũng thành thật nói ra những triệu chứng bất thường trên cơ thể của mình cho phụ thân và huynh trưởng nghe, bọn họ đã bàn bạc với nhau và lén tìm một lang trung đến khám thử.
Thế nhưng lại gặp chuyện không may, việc bụng nàng ta to ra bị người hàng xóm đến chia buồn nhìn thấy, người đó lại là một kẻ thích ngồi lê đôi mách, sau khi bước ra khỏi cửa đã đi truyền tin này khắp nơi, ai nấy đều biết. Thậm chí sau đó, còn có một vài kẻ nhiều chuyện lấy danh nghĩa đến chia buồn, cố tình đến xem chuyện mất mặt của La gia. Bái Nhi là người da mặt mỏng, làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy, nên tối hôm qua nàng ta đã để lại một bức thư, nói rằng nàng ta không còn mặt mũi ở lại nhà nữa, phụ thân và huynh trưởng coi như nàng ta đã chết rồi, còn nói những lời xúi quẩy như là đừng bận tâm về nàng ta nữa, sau đó lẻn trốn đi khỏi nhà.
La lão đại và La Nghị đã tìm nàng ta suốt cả một ngày cũng không thấy bóng dáng, cả hai đang lo lắng vô cùng thì đột nhiên thấy Trình Mục Du và Yến Nương đến, bọn họ không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, kể ra hết tất cả mọi chuyện.
“Đại nhân, muội muội của ta, con bé… sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Liệu có giống như nương tử của ta, cũng… cũng…”
La Nghị vốn không liên hệ chuyện của Bái Nhi với sự kiện đêm đó lại với nhau, nhưng giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trình Mục Du, trong lòng hắn ta chợt dấy lên một linh cảm cực kỳ tồi tệ. Sau khi hắn ta líu ríu nói ra suy đoán này của mình, cơ thể chợt mềm nhũn, gắng gượng chống đỡ vào cây liễu bên cạnh mới có thể đứng vững được.
La lão đại đang ngồi dưới đất cũng phản ứng lại, vừa định nói gì đó, cổ họng đột nhiên bị chặn lại bởi một tiếng ho đột ngột ập đến, sau vài tiếng ho dữ dội, ông ta đập mạnh tay xuống đất: “La gia của ta đã tạo nghiệp gì, đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì thế này… hết người này đến người khác, như thế này là đang muốn lấy mạng của ta sao…”
La Nghị vội đỡ ông ta dậy, liên tục gọi “phụ thân, phụ thân”, cả hai bật khóc, thu hút những người hàng xóm xung quanh đến, xúm lại ở cửa thò đầu vào bên trong nhìn xem.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trình Mục Du không đành lòng, hắn thở dài một hơi, nhìn về phía Yến Nương: “Yến cô nương, chuyện này có giải pháp gì không?”