“Kinh tiểu thư…”“Đại nhân,” Đây là lần thứ hai cô ấy ngắt lời Trình Mục Du trong đêm nay, “Ngọc nhi đã ngưỡng mộ đại nhân từ lâu. Ngay từ lần đầu tiên ta gặp ngài, ta đã biết đại nhân là một vị quan tốt, nhất định có thể đem lại bình an cho dân chúng” giọng nói của cô ấy đột nhiên trở nên nghẹn ngào, “Nếu không phải đã quá muộn, Ngọc nhi cũng hy vọng có thể ở lại bên cạnh đại nhân, dù có làm thiếp cũng được”
Bỗng chốc Trình Mục Du không biết nên đáp lại như thế nào, hắn chưa bao giờ được một cô gái bày tỏ thẳng thắn như vậy nên không khỏi trở nên bối rối. Hắn nhìn chân mình nói: “Tiểu thư là thiên kim cao quý, không nên tự hạ thấp chính mình như vậy. Trình mỗ có tài đức gì mà lại được tiểu thư xem trọng như thế?”
Kinh tiểu thư chợt nở nụ cười: “Trình đại nhân không cần phải bối rối như vậy, tuy ta ngưỡng mộ đại nhân nhưng cũng sẽ không làm việc khiến người khác khó xử. Chỉ là đêm nay ánh trăng sáng quá, khiến cho ta không kìm nén được cảm xúc của mình,” cô ấy nhìn rừng đào phía trước, đột nhiên cất bước nhẹ nhàng chạy vào, đứng dưới một gốc cây đào khẽ giọng hỏi: “Chắc đại nhân cũng biết thơ của Thôi Ân Công đúng không? Khứ niên kim nhật thử môn trung, nhân diện đào hoa tương ánh hồng, nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong”
“Khả tích đào hoa dĩ lạc, chân thị trường hận xuân quy vô mịch xử” Trình Mục Du tiếp lời nàng.
“Đại nhân việc gì phải nói đến những lời mất hứng đó. Nhân diện đào hoa, người đi – nhà trống, tất cả đều là chuyện thường tình. Nếu như đã có thể gặp được nhau thì cần gì phải quan tâm liệu có thể bên nhau lâu dài hay không”
Trình Mục Du hiểu được ý cô ấy muốn nói, trong lòng không khỏi kinh ngạc, hắn tiến lên phía trước một bước: “Xin hỏi tiểu thư có điều gì muốn nói với Trình mỗ?”
Kinh tiểu thư cười lên, đáp rằng: “Chẳng lẽ đêm muộn thế này, ta tâm sự với đại nhân như thế còn chưa đủ sao?” Nói xong, cô ấy bình tĩnh nhìn Trình Mục Du, như thể muốn ghi tạc lại hết từng vẻ mặt, từng động tác của hắn vào trong lòng. Cuối cùng, khi nhìn thấy người đối diện mình đã bị nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, cô ấy mới cười một cái: “Đại nhân, đa tạ ngài đã đi cùng Ngọc nhi một đoạn đường như vậy. Ngọc nhi cũng coi như không còn gì phải hối tiếc nữa rồi” Dứt lời, cô ấy cúi đầu thật sâu rồi đi về hướng nội đường.
“Không còn gì nuối tiếc?” Trong lòng Trình Mục Du bị năm chữ này làm cho dao động. Hắn đưa cánh tay lên muốn gọi cô ấy lại, nhưng do dự một lúc lâu vẫn buông tay xuống. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên bóng lưng của Kinh tiểu thư khiến cho bóng dáng của cô ấy dường như trở nên mông lung, mờ ảo trong thế giới chân thật này.
***
“Tiểu thư đã trở lại” Thấy Kinh Trần Ngọc đi vào phòng, tiểu nha hoàn vội chạy nhanh từ trong ra đón: “Thiếu gia phái người đến đây vài lần rồi, báo là muốn người nhanh qua đó”
Kinh Trần Ngọc ngồi xuống cạnh bàn: “Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi! Bây giờ đã tối muộn rồi, sáng sớm mai ta sẽ qua”
Tiểu nha hoàn vâng lời lui xuống, Kinh Trần Ngọc thấy nàng ta đã đóng cửa lại, lúc này mới chậm rãi đi đến bên tủ, lấy một cái vòng ngọc bên trong ra ôm vào ngực, nghẹn ngào nói: “Mẹ, trước khi người lâm chung đã muốn con rời khỏi nơi này, nhưng thiên hạ rộng lớn như vậy, lại không có chỗ nào cho con đi cả”
Thì ra Trình Mục Du kia rất thông minh, đêm hôm khuya khoắt thấy Kinh tiểu thư cầm theo túi quần áo đi ra ngoài thì trong đã sinh nghi, không hề tin vào câu chuyện cô ấy bịa ra trong lúc hoảng loạn, bởi vì tay nải nặng trĩu nên không thể chỉ đơn giản là có chút bạc vụn được. Huống hồ từ phản ứng của hắn thì rõ ràng hắn đã biết việc Đông Hương mất tích. Đương nhiên những điều này đều bị vị Kinh Trần Ngọc tiểu thư này nhìn ra hết thảy. Chỉ có điều sau khi hoảng loạn, cô ấy đột nhiên bình tĩnh trở lại, vì đối mặt với người đàn ông mà mình đã có tình cảm từ lâu nên trong nháy mắt cô ấy đã mất hết can đảm. Cô ấy biết cuộc đời này cô ấy và hắn sẽ không bao giờ gặp được nhau nữa, kể cả mọi chuyện không bị bại lộ thì giữa hai người cũng hoàn toàn không có khả năng.
“Nếu hắn biết thì sẽ hận con đến chết mất, mẹ, nhất định người ấy sẽ vô cùng căm hận con” Kinh Trần Ngọc cười buồn: “Đến hôm nay ta mới nhớ ra vì sao luôn cảm thấy vị cô nương kia quen mắt. Hóa ra ngày ấy lần đầu gặp hắn thì nàng ta cũng đã cưỡi ngựa đi sau hắn. Mà hắn tới nơi này cũng chính là để tìm nàng ta”
Kinh Trần Ngọc chậm rãi đeo vòng ngọc lên cổ tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nở một nụ cười thư thái: Thật tốt, khi sao mai hiện ra thì tất thảy những chuyện này có thể kết thúc được rồi.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, cả trấn Ngọc Tuyền đang chìm trong yên tĩnh thì bị một tiếng thét chói tai đánh vỡ sự yên lặng. Nghe thấy tiếng kêu đó, Trình Mục Du cùng huynh đệ nhà họ Sử lập tức mặc thêm áo rồi chạy tới nơi phát ra âm thanh kia – chính là bên kia hồ.
Ánh sáng mặt trời buổi sớm chiếu nghiêng nghiêng trên mặt hồ, chiếu cho hai mươi mấy cỗ thi thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước sáng lúc tối. Những thi thể này đều là những cô gái mặc trung y, tóc các nàng xõa ra, mắt mở to, bất lực mà nhìn lên ánh nắng đã nhiều năm không được nhìn thấy và tất cả đều đã bị nước ngâm đến trắng bệch như cá chết. Trên trán các nàng đều có khắc một con rắn đen, thân rắn thô to, kín hoa văn, đầu rắn hung tợn ngóc lên phun ra một cái lưỡi thật dài.
Càng kỳ quái hơn nữa là việc tay chân những cô gái này đều bị buộc chặt vào một hòn đá lớn. Nhưng hiện tại những hòn đá đó lại bị sóng nước trên hồ đánh cho trôi lơ lửng, dường như không hề có trọng lượng.
Người phát hiện ra đống xác chết này chính là một nông phụ ở bên hồ. Vì vụ huyết án tối qua mà nàng ta cả đêm không ngủ được nên vừa sáng sớm đã tới bên hồ giặt quần áo. Nàng ta vừa mới ngồi xổm xuống thì nghe thấy đáy hồ phát ra tiếng “phù phù” kỳ quái, ngay sau đó mặt hồ tựa như nước bị đun sôi, bắt đầu có bọt nổi lên ùng ục. Tiếp đó, những thi thể này lần lượt nổi lên trên mặt nước, ngực bụng hướng lên trên, bụng trương lên to như mặt trống.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, nhưng tất cả đều không dám đến quá gần bờ hồ mà tụm năm tụm ba ở phía sau ba người Trình Mục Du, nhỏ giọng bàn tán.
“Bị cột đá vào người rồi mà vẫn có thể nổi lên được, xem ra là bị chết oan rồi”
“Ngươi có nhận ra không? Cái người nổi lên trên đám rong rêu kia chính là con dâu nhà họ Vương, hôm qua mẹ chồng nàng ta còn mắng nàng ta đi không một lời từ biệt, nào ngờ lại chết trong hồ này”
“Cái người ở giữa kia là Ký Dao sao? Ôi chao, lúc này thì cái tên ngốc Vương Chi Du kia cũng nên từ bỏ đi rồi”
“Chứ còn gì nữa”
Những gì họ vừa nói đã nhắc nhở Trình Mục Du, hắn như bừng tỉnh lại khỏi nỗi khiếp sợ, quay sang nhìn Sử Kim ở bên cạnh: “Đi thông báo cho người thân đến nhận thi thể đi! Còn nữa, gọi cả Vương Chi Du đến”
“Vâng, thưa đại nhân” Sử Kim nắm chặt tay thi lễ, quay đầu định đi thì đúng lúc này đáy hồ lại vang lên tiếng “ùng ục ùng ục”, ngay sau đó, một đống bọt khí từ từ nổi lên mặt nước.
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ vẫn còn người?” Không biết là ai nói một câu như vậy.
Nghe vậy, cả đám người kinh hãi kêu lên, tất cả như thủy triều lui về phía sau. Trình Mục Du lại tiến tới, nhanh chóng đi đến bên hồ, bám lấy một cây đại thụ mọc thò ra bên hồ nhìn về phía bọt khí.
Hồ nước lăn tăn gợn sóng, sau đó nổi lên một thi thể, người này dáng người cao gầy, mặc một bộ áo trong được vá chằng chịt, đôi mắt nhắm chặt, dập dềnh trên mặt nước.
“Đại nhân, đây chẳng phải là Vương Chi Du sao?” Sử Kim ở phía sau Trình Mục Du kêu lên.