Đuổi theo đến cuối phố Nam, trước mặt Trình Mục Du chỉ còn lại một đống hoang tàn đổ nát, nhìn quanh quất cũng chỉ toàn gạch ngói vỡ vụn, chẳng còn trông thấy bóng dáng Hoàn Thúy đâu nữaTrình Mục Du do dự một hồi rồi chuyển sự chú ý sang tiệm bán thịt bên cạnh. Tiệm bán thịt này có quy mô không hề nhỏ, là xưởng giết mổ lợn và dê lớn nhất thành Tân An. Từ sáng tới tối có hàng trăm con lợn và dê được chuyển về đây để giết thịt, chiếm hơn phân nửa diện tích của xưởng này. Bên trong treo đầy thịt dê và lợn béo ở hai bên lối đi, máu tươi rơi long tong thành dòng.
Trình Mục Du không hề chần chừ mà bước vào sân, đi qua dãy xác lợn và dê còn đẫm máu tươi, ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh và không dám thả lỏng một giây phút nào.
Một cơn gió mùa thu chợt lướt qua khiến xác lợn và dê ở hai bên khẽ lay động, mang theo mùi máu tanh nồng nặc. Trình Mục Du dùng một tay che mũi, bước chân càng ngày càng khẽ khàng, ánh mắt lướt qua đống xác động vật ngổn ngang rồi cuối cùng dừng ở vị trí cuối cùng ở bức tường trong sân.
Ở đó có một bóng người đang cuộn tròn và ôm lấy bụng mình, cơ thể run rẩy không ngừng, nhưng ánh mắt sợ hãi của nàng ta đang băng qua các xác động vật để bắt gặp đôi mắt của Trình Mục Du.
“Hoàn Thúy” Trình Mục Du nhẹ nhàng nói ra hai chữ này rồi bước chậm rãi về phía nàng ta: “Đừng sợ, ta không phải tới đây để bắt cô mà là để cứu cô. Ta tin cô không hề gây ra tai họa gì, cũng tin rằng lý do khiến bụng cô to lên là do một tai nạn ở Thiên Hoằng Tự ngày hôm đó”
Hoàn Thúy không nói gì. Nàng ta mở to mắt nhìn Trình Mục Du chằm chằm, hô hấp càng lúc càng dồn dập. Cuối cùng, Hoàn Thúy bắt đầu thở phì phò như thể bị nghẹt thở.
Trình Mục Du đến bên cạnh nàng ta. Nhìn thấy dáng vẻ của Hoàn Thúy, hắn bèn ngồi xổm xuống, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào cái bụng to tướng một cách quái dị của nàng ta: Cái bụng này còn to hơn lúc Trình Mục Du nhìn thấy nàng ta khi nãy. Bây giờ nó đã xé toạc quần áo của Hoàn Thúy và hoàn toàn lõa lồ.
Cái bụng đó đang đập mạnh không ngừng, hết đợt này đến đợt khác. Trên bụng còn hằn lên những đường gân đỏ như máu, tựa như một tấm lưới dày đặc đang bao phủ chằng chịt, trông rất kinh khủng và đáng sợ.
Từ nhỏ Trình Mục Du đã bắt đầu học y và nhìn thấy vô số căn bệnh lạ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một triệu chứng như vậy. Trình Mục Du nhìn cái bụng đang bị trương phình kia thì nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Hắn sửng sốt một hồi, đột nhiên vỗ đầu và nói: “Ta biết nên làm gì rồi. Trên đời này, chỉ có nàng ấy mới có thể chữa khỏi cho cô thôi. Cô mau đứng dậy theo ta tới tiệm thêu Tế Hồng đi”
Vừa nói Trình Mục Du vừa đỡ Hoàn Thúy đứng dậy và đặt một tay của nàng ta vòng qua cổ mình, tay còn lại thì đặt lên thắt lưng của nữ tử. Hắn dìu nàng ta bước từng bước một ra khỏi sân.
Nhưng chỉ đi được vài bước, Hoàn Thúy đột nhiên thét lên đầy kinh hãi, đưa tay ấn chặt cái bụng đang đập càng lúc càng mạnh của mình và quay đầu nhìn Trình Mục Du, đôi mắt nàng ta trợn trừng như thể sắp lồi ra khỏi hốc mắt: “Đại… đại nhân, nó… Hình như nó… sắp chui ra rồi…”
Trình Mục Du sửng sốt, đặt tay lên mu bàn tay của Hoàn Thúy và nói: “Cô nương! Cô hãy gắng gượng thêm một lúc nữa. Ta ra ngoài gọi xe ngựa ngay. Chúng ta sẽ nhanh chóng tới Tế…”
Trình Mục Du chưa kịp nói xong thì Hoàn Thúy đột nhiên đẩy hắn ra xa khiến hắn loạng choạng lùi lại vài bước. Còn đang định lao tới trước thì Trình Mục Du chợt nghe thấy một tiếng nổ “ầm” vang.
Thân thể Hoàn Thúy nổ tung trước mặt hắn. Máu tươi lẫn nội tạng tung tóe khắp nơi. Trong vũng máu thịt sền sệt đó, một con chim đen kịt chợt bay ra ngoài và kêu thứ âm thanh khàn khàn rất kỳ lạ. Nó bay thẳng về phía Trình Mục Du, đôi cánh dài của nó quét qua đỉnh đầu Trình Mục Du và xô hắn ngã xuống đất.
Hắn ngã trên mặt đất không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vào con chim quỷ đang lơ lửng trên đầu mình. Tuy cơ thể của nó không quá lớn nhưng móng vuốt lại sắc bén như mũi dao, mỏ cong như lưỡi câu, thân thể không có lông mà chỉ có vô số vảy nhỏ màu đen bao phủ. Điều kỳ quái nhất chính là đôi mắt của nó. Hai nhãn cầu đó có màu trắng đục như một người mù, nhưng Trình Mục Du lại nhìn thấy bóng dáng của mình rất rõ ràng trong đôi mắt đó.
Trình Mục Du biết nó đang đợi thời cơ, một thời cơ để giết chết hắn, cho nên nó mới mãi bay quanh trên bầu trời mà không chịu rời đi.
Trình Mục Du chậm rãi dời tay xuống thắt lưng, cố gắng rút thanh kiếm ra một cách yên lặng nhất có thể. Tuy nhiên, khi thanh kiếm vẫn chưa rút ra khỏi vỏ thì con chim quỷ kia đã nhận ra động tác của hắn. Nó lập tức kêu một tiếng rất nặng nề và lao nhanh xuống thấp, móng vuốt sắc nhọn và chiếc mỏ của nó như đang phát ra ánh sáng lạnh lẽo và đáng sợ dưới ánh tà dương.
Trình Mục Du cực kỳ khiếp sợ, vội vàng lăn người vài vòng để tránh sự tấn công của con chim quỷ. Nhưng nó chỉ bay được nửa đường thì đột nhiên dừng lại trên không trung, đôi mắt trắng đục kia vẫn nhìn Trình Mục Du đăm đăm, đôi cánh thì đập tán loạn không ngừng. Khi tới gần với Trình Mục Du, cơ thể nó đột nhiên phát ra âm thanh “rào rào”. Ngay sau đó, mỗi một lớp vảy trên người nó chợt dựng thẳng đứng như đang hé mở hàng ngàn cái miệng li ti.
Trình Mục Du giật mình và ngây ngốc, cơ thể như đang đông cứng lại và không thể nhúc nhích. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn hàng nghìn làn khói đen đang bốc lên từ dưới lớp vảy của con chim quỷ kia. Khi bay đến gần Trình Mục Du, đám khói đó chợt hóa thành những chiếc mặt nạ quỷ cháy đen đang gào khóc nức nở và bi thương, dần dần bao vây lấy hắn.
“Chiêm chiếp!”
Một âm thanh trong trẻo chợt vang lên từ trên trời cao. Làn khói đen lập tức biến mất. Trình Mục Du thở hổn hển một hồi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai bóng dáng gồm một xanh lam và một đen kịt đang giao chiến với nhau trong không trung một cách bất phân thắng bại.
“Tinh Vệ” Hắn hạ thấp giọng kêu lên và vội vàng rút thanh kiếm ra, lồm cồm đứng dậy để giúp đỡ Tinh Vệ. Nhưng vừa nâng kiếm lên, hắn lại phát hiện bản thân không thể làm gì cả, bởi vì tốc độ của hai con chim quá nhanh như hai mảnh thiên thạch đang lao nhanh giữa không trung. Chưa kể đến việc rất khó dùng kiếm để công kích, cho dù có chém trúng thì hắn cũng chẳng biết sẽ trúng bên nào.
May mắn thay, người giúp sức nhanh chóng tìm tới. Trình Mục Du nghe thấy âm thanh bước chân liên hồi từ ngoài sân. Ngay sau đó, Yến Nương đột nhiên xuất hiện. Nàng nhìn lên không trung và ném một chiếc khăn tay vào hai bóng dáng đang giao nhau trên cao, miệng lẩm bẩm vài câu thần chú gì đó, cuối cùng tăng sức lực để thu lại chiếc khăn kia vào lòng bàn tay.
Chiếc khăn tay liên tục căng phồng lên, dường như thứ đó không muốn chịu thua nên vẫn đang giãy giụa một cách tuyệt vọng bên trong khiến chiếc khăn biến thành một hình thù quái dị. Sau một hồi, Trình Mục Du cho rằng con chim quỷ kia lại sắp xuyên thủng chiếc khăn để bay ra ngoài, bởi vì chiếc khăn tay bị nó kéo dài bằng nửa thân người và liên tục phát ra âm thanh kỳ quái.
Tuy nhiên, Yến Nương chưa bao giờ làm Trình Mục Du thất vọng. Nàng khẽ hừ một tiếng và nói: “Súc sinh! Ngươi đã sắp chết rồi, đừng uổng phí sức lực nữa”
Dứt lời, chiếc khăn tay trong lòng bàn tay Yến Nương chợt bay lên không trung. Ký tự “卍” chợt phát ra ánh sáng màu bạc chói lóa đến mức Trình Mục Du không thể mở mắt ra được.