Tân An Quỷ Sự

Chương 478: Trút giận

Chương Trước Chương Tiếp

Gọi vài lần cũng không có người trả lời, sắc mặt Chung Mẫn tối sầm lại, nắm lấy cái lược ngà voi trên bàn trang điểm ném lên đầu Hoàn Thúy, nổi giận mắng: “Ngươi điếc rồi hả? Ta gọi sắp rách họng mà ngươi còn đứng ngây ra đó như khúc gỗ thế sao?”Hoan Thúy giật nẩy mình, vội vàng tiến lại gần, nơm nớp lo sợ mà hỏi: “Tiểu… tiểu thư, người muốn sai bảo chuyện gì ạ?”

Chung Mẫn lườm nàng ta, hất cằm về phía tấm gương: “Ngươi nhìn gương mặt này của ta mà xem, có trắng không?”

Hoan Thúy vội cười hùa theo, nói: “Da dẻ tiểu thư mịn màng, trắng hơn cả ngọc ạ”

Chung Mẫn cười khẩy hai tiếng: “Ngươi cũng biết mặt ta trắng bệch nhỉ? Vậy tại sao vừa rồi không dặm cho ta chút son? Xem ra ngươi không những điếc mà còn bị mù nữa” Dứt lời, Chung Mẫn bèn giơ tay nhéo một cái thật đau vào eo Hoan Thúy, khiến nàng ta hít hà xuýt xoa nhưng vẫn không dám tránh.

“Tiểu thư, tôi… tôi trang điểm cho người ngay đây…” Hoan Thúy cố nén nước mắt, cầm lấy hộp phấn, mở ra, cầm lấy một cây châm, chấm lên đó một chút, dùng nước hòa tan rồi quệt lên lòng bàn tay, sau đó mới thoa lên mặt Chung Mẫn. Nhưng khi Hoan Thúy vừa mới chạm vào da Chung Mẫn thì bụng nàng ta đột nhiên kêu “ọc ọc”, ngay sau đó, trong bụng dường như có cái gì đó động đậy, làm bụng nàng ta nhô lên.

Trong bụng có một cục cứng ngắc, cho dù cách qua da thịt Hoan Thúy vẫn có thể cảm nhận được thứ kia lạnh như băng, hơn nữa nó còn đang khẽ động đậy, giống như đang thở vậy.

Tay nàng ta run rẩy, bàn tay ấn mạnh lên mặt Chung Mẫn, tráp phấn cũng bị nàng ta đánh rơi xuống đất, son phấn rơi tán loạn, bột phấn màu đỏ tươi trông rất rợn người.

Chung Mẫn thấy má mình có hai vệt đỏ quái dị thì mặt lạnh tanh, đứng dậy, đôi mắt lạnh chết người nhìn chằm chằm vào Hoan Thúy đang hoang mang lo sợ đến mức mất tự chủ, khóe miệng giật giật mấy cái, cuối cùng mím chặt lại.

Nàng ta túm lấy tóc Hoan Thúy, tay còn lại thì hung hăng tát vào mặt Hoan Thúy, tát liên tiếp hết phát này đến phát khác, chưa được bao lâu thì mặt Hoan Thúy đã sưng đỏ lên, khóe miệng rớm máu, Hoan Thúy lí nhí xin tha, nhưng không dám phản kháng lại, mặc kệ cho Chung Mẫn túm lấy tóc mình.

“Là tại ngươi cố tình trang điểm cho ta thành ra thế này, bây giờ ta cũng muốn đánh nát cái mặt này của ngươi, để ngươi không còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa”

Chung Mẫn vừa nói vừa đánh như thể lên cơn điên, càng đánh càng hăng. Hai nha hoàn đứng hầu ở ngoài cửa nghe được tiếng động ở bên trong phòng thì sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, nhưng cũng không đi vào can ngăn, thậm chí còn không dám gọi người, sợ mình cũng có kết cục như Hoan Thúy. Bọn họ biết rõ tính tình của vị tiểu thư Chung Mẫn này, tuy bình thường đại tiểu thư của Chung gia không nói gì, nhưng thực ra lại có nội tâm đen tối âm trầm, một khi khó ở thì sẽ đánh người, hơn nữa ra tay rất tàn độc. Trong phủ từng có một nhũ mẫu giặt hỏng chiếc váy Chung Mẫn thích nhất mà bị nàng ta đánh gãy xương sườn, nhờ có Chung Chí Thanh quyền to chức lớn nhấn được việc này xuống, nên Chung Mẫn mới không bị người của quan phủ đưa đi.

Hoàn Thúy đi theo Chung Mẫn từ nhỏ, hiểu tính chủ tử, hơn nữa nàng ta rất giỏi nịnh nọt, vì thế chưa bao giờ bị Chung Mẫn đánh. Vậy mà đến Hoàn Thúy cũng không tránh được bàn tay độc ác của Chung Mẫn, vậy nên hai người các nàng lại càng không dám đi khuyên giải.

May thay chính vào lúc này, cửa viện bị đẩy ra, Chung Chí Thanh đi đến, nghe thấy tiếng ầm ĩ trong phòng, ông ta vội vàng đẩy cửa bước vào, túm Hoàn Thúy đã không đứng được ra, một tay ngăn cản Chung Mẫn còn đang muốn lao lên, khuyên giải: “Được rồi được rồi, con xem nàng ta đã thành ra thế này rồi, đánh nữa có khi chết người cũng nên. Đây là nhà ông cậu con, con bớt đi cho ta nhờ”

Thấy phụ thân đến, Chung Mẫn thở hổn hển, trợn mắt nhìn Hoan Thúy, lê bước chân mệt nhọc ngồi lại xuống ghế. Chung Chí Thanh giao Hoan Thúy cho hai tiểu nha hoàn đứng ngoài cửa, nhỏ giọng dặn dò: “Tìm lang trung khám cho nàng ta, xảy ra chuyện lại rước thêm phiền phức”

Dặn dò xong ông ta đi tới sau lưng Chung Mẫn, ngón tay quệt nhẹ lên má nàng ta: “Sao thế? Nha đầu kia chọc tức con sao? Nếu không dùng được nữa thì đuổi đi là được, tội gì phải tức giận như thế vì một con nha hoàn chứ?”

Ánh mắt sắc lẹm của Chung Mẫn vẫn chưa nguôi ngoai, nàng ta nhìn chằm chằm vào gương, ngay cả Chung Chí Thanh cũng rét lạnh khi nhìn thấy dáng vẻ hung ác của nàng ta. Bất chợt nàng ta thở hắt ra một hơi, bả vai cũng trĩu xuống, cầm khăn lau mặt, nói với Chung Chí Thanh: “Phụ thân, đều tại nữ nhi, con lại làm người lo lắng rồi”

Thấy vẻ mặt nàng ta đã bình thường, Chung Chí Thanh thoáng thở phào một hơi, ông ta nắm lấy tay Chung Mẫn, dịu dàng hỏi: “Mẫn Nhi à, lần này cha đến ở lại Tân An mấy ngày, có cha ở bên con có vui không?”

Chung Mẫn thản nhiên đáp một tiếng “vâng”, hơi bĩu môi, hỏi nhỏ: “Phụ thân đến Tân An vì công vụ chứ gì?”

Chung Chí Thanh gật đầu: “Thuyền muối sắp cập bến rồi, Thánh thượng phái ta cùng Trình Đức Hiên giám sát vụ này, thế nên vừa mới đến nơi ta phải tới phủ Tân An trước, bây giờ mới rảnh rỗi tới thăm con đây”

Chung Mẫn ngẩng đầu lên: “Phủ Tân An? Chẳng lẽ phụ thân đi gặp tiểu huyện lệnh kia?”

Chung Chí Thanh tò mò: “Con cũng biết huyện lệnh Tân An Trình Mục Du sao?”

Chung Mẫn hừ lạnh một tiếng, kể lại chi tiết sự việc ở Thiên Hoằng Tự mấy hôm trước cho Chung Chí Thanh nghe, cuối cùng nàng ta cười khẩy, nói: “Tên Trình Mục Du này chức quan không lớn nhưng tự nghĩ mình cao, dám nói năng lỗ mãng với con, nếu không phải lúc đó có việc cần nhờ hắn thì con sớm đã…”

Chung Chí Thanh lắc đầu thở dài: “Mẫn Nhi, con tuyệt đối đừng hồ đồ, tên Trình Mục Du này không phải nhân vật tầm thường đâu, hắn ta còn trẻ mà đã xử lý được gọn gàng tất cả sự vụ lớn nhỏ ở Tân An này rồi, vì thế lần này Thánh thượng mới để cho thuyền muối cập bến ở đây…”

Chung Mẫn “xí” một tiếng: “Có lợi hại cỡ nào thì cũng chỉ là một huyện lệnh cỏn con thôi mà, hắn ta còn có thể một bước lên mây hay sao?”

Chung Chí Thanh cười bất đắc dĩ: “Có điều này con không biết, Thánh thượng vốn không thích Trình Mục Du, bởi vì không ngờ hắn dám chém đầu đệ đệ của hoàng hậu là Vương Kế Huân. Nhưng sau đó ở thành Liêu Dương hắn lấy ít địch nhiều, phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của Lý Đức Hành, vì thế Hoàng Thượng đã bỏ qua hết sai lầm trong quá khứ của hắn. Hiện tại Thánh thượng vô cùng tán thưởng hắn, trước khi ta tới Tân An bệ hạ còn dặn dò, bảo ta chú ý nhất cử nhất động của hắn, có vẻ là muốn trọng dụng hắn đấy” Nói đến đây, ông ta khẽ thở dài: “Mẫn nhi, nếu hắn chưa từng cưới thê tử thì ta thật sự cảm thấy hắn là một lựa chọn tốt thích hợp làm phu quân của con”

Chung Mẫn hừ lạnh một tiếng khinh thường: “Đừng nói là hắn mãn tang thê tử, cho dù không có thê tử thì con cũng không bao giờ gả cho hắn”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)