Tân An Quỷ Sự

Chương 477: Nam nhân

Chương Trước Chương Tiếp

Mãi đến khi Chung Chí Thanh rời khỏi phủ Tân An, Trình Đức Hiên mới trở về phòng nghỉ ngơi. Tưởng Tích Tích thả lỏng đôi vai vẫn luôn căng chặt của mình, vừa xoa cánh tay vừa hỏi Trình Mục Du: “Đại nhân! Vị Chung đại nhân này thật sự là cha của cô nương tên Chung Mẫn kia sao?”Trình Mục Du nở một nụ cười đầy mệt mỏi với nàng ta: “Thật là oan gia ngõ hẹp. Không ngờ rằng lần này chúng ta lại gặp ông ta”

Tưởng Tích Tích bĩu môi và lắc đầu: “Tuy rằng Chung đại nhân thoạt nhìn rất tốt bụng và hiền lành, nhưng ông ta thật sự rất khác với vị Chung tiểu thư kiêu ngạo và độc đoán kia. Hơn nữa, hình như ông ta có giao tình vô cùng sâu đậm với lão gia, cũng khen ngợi đại nhân rất nhiều. Vì vậy, cho dù có biết chuyện ngày hôm qua thì có lẽ ông ta cũng sẽ không làm khó chúng ta đâu”

Trình Mục Du nhấp một ngụm trà và bình tĩnh nói: “Ta không quan tâm đến việc ông ta có làm khó mình hay không, chỉ cần chúng ta làm việc chu toàn, không để người khác bắt lỗi là được”

Tưởng Tích Tích gật đầu rồi chợt hỏi: “Đại nhân! Chung đại nhân thật sự chỉ có một nữ nhi thôi sao?”

“Không phải. Ta nghe cha kể rằng, một người vợ lẽ của ông ta từng sinh một đứa con trai, nhưng vì đó không phải là quan hệ ruột thịt chính thống nên ông ta vẫn sủng ái Chung Mẫn nhất” Nói tới đây, hắn nhìn Tưởng Tích Tích: “Thường ngày ngươi vốn không quan tâm đến những chuyện này, sao hôm nay lại hỏi nhiều như vậy?”

Tưởng Tích Tích khẽ nhún vai: “Đại nhân, ngài nghĩ mà xem! Những người mà chúng ta thường gặp, phàm là chỉ cần có chút địa vị và quyền lực thì đều đặt mắt trên đỉnh đầu. Nhưng vị Chung đại nhân này lại rất tốt bụng. Ông ta đường đường là môn hạ thị lang, một quan lớn của triều đình, đồng thời cũng là một thân tín của Hoàng thượng, nhưng lại đối xử với người khác vô cùng khiêm tốn, khiến người ta không thể không kính trọng ông ta. Đúng rồi, vừa nãy, khi Chung đại nhân rời đi, ta đã làm theo phân phó của đại nhân là tiễn khách tới tận đầu phố, thế nhưng ông ta lại đích thân xuống kiệu để nói lời từ biệt với ta, thậm chí còn nhớ rõ tên họ của một tiểu nha dịch như ta nữa. Một người biết nhún nhường để đối nhân xử thế như Chung đại nhân thật sự hiếm thấy!”

***

Chiếc kiệu dừng lại bên cạnh một ngôi nhà hẻo lánh, Chung Chí Thanh xốc tấm rèm kiệu lên và bước ra ngoài, khẽ gật đầu với hộ vệ đi cùng, sau đó chạy nhanh vào trong cánh cửa cũ rích đã sắp đổ sập.

Nam nhân trong viện đã đợi từ lâu, vừa thấy ông ta bước vào liền vội vàng tiến tới gần, quỳ một chân và nói: “Đại nhân, tiểu nhân vừa nghe thấy lời nhắn của ngài liền lập tức tới đây ngay. Đại nhân cần chuyện gì thì xin cứ phân phó!”

Chung Chí Thanh nhấc cánh tay phải ra hiệu cho nam nhân kia đứng dậy, đoạn ông ta nhìn ngó quanh quất và tới chỗ kín đáo nhất trong viện. Sau đó, ông ta nói với nam nhân vạm vỡ đang đi theo mình: “Thuyền chở muối đã tới sông Vận Hà để chuyển vào kinh thành hơn nửa tháng trước, lại còn cần hai ngày mới có thể cập bến, nhưng tại sao các ngươi vẫn lề mề và chưa chịu ra tay? Chuyện này là sao?”

Nam nhân nọ cúi đầu và trầm giọng nói với ông ta: “Đại nhân! Không phải chúng tiểu nhân không muốn hành động mà là do lần này, triều đình đã phái quân đi theo trông giữ từng chiếc thuyền, mỗi chiếc thuyền có không dưới mười binh lính giám sát. Chúng tiểu nhân thật sự không có cơ hội để ra tay”

Chung Chí Thanh thở dài, sau đó cau mày và nói: “Ta đã nghe nói về việc này rồi, nhưng lẽ nào các ngươi không thể thừa dịp đêm tối để cô lập một chiếc thuyền chở muối sao? Lúc đó, các ngươi lấy nhiều địch một thì ắt hẳn sẽ khả thi”

Nam nhân nọ chợt giậm chân một cái thật mạnh: “Đại nhân không biết đó thôi. Những binh sĩ trông coi thuyền chở muối luôn thức trắng đêm, đèn đuốc cũng luôn sáng trưng, cứ mỗi nửa canh giờ thì họ lại báo cáo số lượng muối một lần, cho nên chúng tiểu nhân không hề có cơ hội tấn công. Điều khó giải quyết nhất chính là bọn họ còn mang theo quả cầu khói lên thuyền, hễ phát hiện ra địch thì lập tức ném quả cầu lửa vào thuyền địch. Đến lúc đó, e rằng huynh đệ tiểu nhân chưa kịp tiếp cận thuyền chở muối thì đã vùi thây dưới đáy sông rôi”

Chung Chí Thanh khẽ nheo đôi mắt dài hẹp, dùng ngón tay trái nhẹ nhàng mơn trớn chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc đỏ thẫm như máu trên ngón cái ở bàn tay phải. Yên lặng trong chốc lát, ông ta chợt đưa ra quyết định, kiên quyết nói với nam nhân kia: “Vậy thì chỉ có thể đợi thuyền cập bến, sau đó chúng ta mới có thể hành động từng bước một!”

Thân thể nam nhân kia lập tức run mạnh: “Cập bến?”

Chung Chí Thanh tiến lại gần hắn ta hai bước, nheo mắt nhìn giọt mồ hôi trên trán đang tỏa sáng dưới ánh trăng của hắn ta và khịt mũi, hỏi: “Sao vậy, ngươi sợ sao? Xem ra ngươi kém cỏi hơn biểu huynh của ngươi nhiều. Lòng can đảm và hiểu biết của ngươi không bằng một góc của người kia”

Nam nhân nghe vậy liền giãy nẩy lên, nhưng hắn ta vẫn nói một cách lơ mơ rằng: “Biểu huynh của ta đã bị triều đình xử trảm, sau đó treo đầu ở cổng thành Kiến Châu suốt nửa tháng khiến da mặt đều bị bong tróc cả ra, khi đó người ta mới chịu gỡ đầu của biểu huynh xuống. Cho nên bây giờ các huynh đệ đều đang lo sợ, không dám tiếp tục… tiếp tục…” Nói xong, hắn ta rụt rè ngẩng đầu và nhìn Chung Chí Thanh. Thấy sắc mặt ông ta vẫn như thường lệ và không có chút gợn sóng nào thì hắn ta mới bất chấp gian nan mà nói tiếp: “Đại nhân! Dù sao đi nữa ta cũng cần lo nghĩ cho huynh đệ của mình. Họ đều có thê tử và con cái ở nhà. Nếu mọi người thật sự bị bắt thì làm sao ta…”

Hắn ta chưa kịp nói xong thì một phong thư đột nhiên xuất hiện trước mặt, tiếp đó là giọng nói lạnh lùng của Chung Chí Thanh: “Đọc đi! Đọc xong thì ngươi quyết định cũng chưa muộn”

Nam nhân sững sờ, mở phong thư và lấy ra một tờ giấy trắng có đầy chữ viết nguệch ngoạc. Hắn ta đọc lướt nhanh như một cơn gió, càng đọc thì trái tim hắn ta càng trở nên hoang vắng và thê thương. Cuối cùng, sự thê lương đó khiến trái tim hắn ta đóng băng thành một tảng đá nặng nề và không cách nào thở nổi.

Đột nhiên, thân thể hắn ta mềm nhũn và ngã “phịch” xuống đất, một hồi lâu sau cũng không thể đứng thẳng được.

“Sao vậy, ngươi cảm thấy lòng mình lạnh lẽo sao? Ngươi luôn miệng nói rằng muốn chăm sóc cho huynh đệ thật chu đáo, nhưng thật ra kẻ đó lại viết mật thư cho ta và báo rằng ngươi không có đủ năng lực, còn muốn tranh giành vị trí này của ngươi đấy. À, đúng rồi!” Chung Chí Thanh lại mơn trớn chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc và bình tĩnh nói: “Hắn ta còn nói rằng, cha và mẹ ngươi đều bị hắn ta khống chế cả rồi, chỉ cần ta gật đầu một cái thì hắn ta sẽ trừ diệt tận gốc rễ đám người Đỗ gia các người để tuyệt đối không để lại tai họa về sau, nộp đầu của đám người các ngươi cho ta để ta dâng lên trước mặt đương kim Thánh Thượng và lập công lớn. Ngươi nói xem, có phải hắn ta là một kẻ coi trọng tri kỷ hơn cả ngươi không?”

Nam nhân nọ đột nhiên siết chặt nắm đấm và hung hăng nện xuống đất: “Tên khốn kiếp này! Uổng công ta coi hắn như huynh đệ trong nhà, thế mà hắn lại muốn hãm hại tính mạng của toàn thể Đỗ gia ta” Mu bàn tay đau đớn khiến hắn ta lấy lại tri giác. Đoạn, hắn ta nhìn nam nhân cao lớn và quý phái tựa ngọc trước mặt, quỳ xuống và dập đầu ba cái: “Chung đại nhân! Đỗ Nhữ nguyện cả đời này sẽ trung thành với đại nhân, luôn tuân theo ngài như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Chó ăn cơm nhà nào thì sẽ giữ nhà nấy. Từ nay về sau, Đỗ Nhữ chính là con chó trung thành của đại nhân, sẽ không bao giờ… làm trái lệnh của đại nhân nữa”

Chung Chí Thanh nở nụ cười hài lòng, ngón tay cuối cùng cũng dừng mân mê chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc. Ông ta hơi cúi người để đỡ Đỗ Nhữ đứng dậy và nhẹ giọng nói: “Biểu huynh có từng kể chuyện mười sáu năm trước cho ngươi nghe chưa?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)