“Truyền thuyết kể rằng, một vị vua cổ đại của đất Thục tên là Đỗ Vũ xưng đế, lấy hiệu là Vọng Đế. Vì bị bề tôi soán ngôi, ông ta không thể đoạt lại quyền lực cũ nên sau khi chết, linh hồn chẳng chịu tiêu tan mà hóa thành chim quyên, hễ tới mùa xuân thì lại hót mãi không ngừng khiến người ta cảm thấy rất thê thương và sầu thảm. Vì vậy, người Thục xưa bèn ví von tiếng hót của chim quyên như biểu tượng của nỗi buồn” Trình Mục Du chậm rãi nóiYến Nương cười nhẹ: “Huyền Trung Ký cũng có viết rằng: Thời cổ đại, có một loài chim giống như quỷ thần, gọi là chim Cô Hoạch. Bộ lông bên ngoài y hệt chim, nhưng khi rụng lông lại giống như nữ nhân. Chuyện kể rằng, vì nó chính là hóa thân của các sản phụ sau khi chết nên trước ngực còn có hai ngọc phong, cực kỳ thích nhận con cái của người khác là con của riêng mình. Phàm là nhà nào có trẻ con thì không nên phơi quần áo vào ban đêm. Loài chim kia luôn bay đêm để hút máu, gây ra nhiều căn bệnh cho trẻ nhỏ như chứng động kinh và suy dinh dưỡng. Loài chim đó có rất nhiều ở Kinh Châu, được gọi là chim quỷ”
Ánh mắt Trình Mục Du chợt lóe lên: “Chim quỷ?”
Yến Nương quay đầu nhìn về phía giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối cách đó không xa, ánh mắt dần tối sầm lại: “Thật ra Tinh Vệ lấp biển cũng là một câu chuyện xưa về việc oan hồn hóa thành chim. Tinh Vệ vốn là con gái út của Viêm Đế Thần Nông thị, tên là Nữ Oa. Một hôm, Nữ Oa tới Đông Hải để du ngoạn thì bị chìm xuống nước. Sau khi chết, vì quá oan ức và tức tưởi, nàng ta hóa thành một con chim thần có bộ lông màu xanh, mỏ trắng và móng vuốt đỏ, sống ở phía bắc núi Phát Cưu. Hằng ngày, con chim kia đều ngậm hòn đá hoặc cỏ cây trên núi và thả xuống Đông Hải nhằm lấp đầy đại dương bao la” Nói đến đây, Yến Nương khẽ giơ một bàn tay lên cao và huýt sáo về phía bầu trời tối đen như mực. Không lâu sau, âm thanh vỗ cánh từ xa đến gần đột nhiên vang lên giữa màn đêm đen huyền. Ngay sau đó, một con chim nhỏ màu xanh chợt chui ra khỏi bóng đêm mù mịt và đáp xuống tay nàng. Tròng mắt của nó đảo quanh vài vòng rồi chợt cất lên tiếng kêu lanh lảnh.
Yến Nương khẽ cười, ngón tay xoa xoa trên lưng chim mấy lần rồi nói: “Tinh Vệ! Ngươi mau đi bắt con chim kia cho ta, để ta xem thử rốt cuộc nó là thứ gì”
Con chim nghe vậy liền vỗ cánh vài cái và tung bay về phía bầu trời đêm như một mũi tên bật ra khỏi dây cung. Trình Mục Du và Tưởng Tích Tích còn chưa kịp phản ứng thì đã không còn thấy bóng dáng nó nữa.
“Bây giờ đại nhân đã tin chưa?” Yến Nương bước lại gần và đứng sóng vai với Trình Mục Du, hai người cùng nhìn vào màn đêm mênh mông vô tận: “Sở dĩ có nhiều chuyện xưa về việc oan hồn hóa thành chim như vậy là vì họ đã gặp quá nhiều oan trái và bất công, trong lòng dồn nén đầy uất ức và không cam chịu, cuối cùng chỉ có thể ‘Nghìn năm ân oán khiến hồn phách hóa thành chim. Vĩnh viễn gặm nhấm đau thương như chim xa rừng’”
“Nghìn năm ân oán khiến hồn phách hóa thành chim. Vĩnh viễn gặm nhấm đau thương như chim xa rừng” Trình Mục Du thẫn thờ lẩm bẩm mấy chữ này, bi thương trong lòng cũng đã chất chồng thành núi lớn không thể vượt qua, khiến hắn choáng ngợp đến mức khó thở.
Sau một hồi đứng lặng như tượng đá, Trình Mục Du đột nhiên siết chặt tay, sắc mặt nặng nề như bị phủ một lớp băng giá: “Tra án! Ta nhất định phải điều tra vụ án này. Theo như lời cô nương nói, ta chẳng sợ cuối cùng không gặt hái được kết quả gì, mà ta chỉ cần không hối hận về chuyện này trong suốt quãng đời còn lại”
Yến Nương nhìn hắn rất chăm chú. Một lúc sau, trên gương mặt nàng nở rộ một nụ cười. Nàng xoay người về hướng khác, không ngoái lại mà nói với hai người phía sau rằng: “Đêm đã khuya rồi. Cho dù ngài muốn tra án thì cũng cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Đại nhân, Tưởng cô nương, chúng ta nên đi thôi!”
Trình Mục Du nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của nàng nên vội hỏi: “Cô nương cũng nguyện ý giúp Trình mỗ một tay sao?”
Yến Nương cười khẽ: “Ta làm thế không phải vì đại nhân mà chỉ muốn giúp một người lấp đầy tiếc nuối trong lòng hắn ta!”
Nghe thấy trong lời nói của nàng có ẩn ý, Trình Mục Du không khỏi sốt ruột và muốn đuổi theo nàng để hỏi rõ. Nhưng đúng lúc đó, có thứ gì đó treo trên hông của hắn đột nhiên trượt xuống và rơi xuống đất, tạo thành một âm thanh giòn vang.
Tưởng Tích Tích vội vàng bước tới để nhặt thứ đó lên, nhẹ nhàng phủi bụi cho nó và nói với Trình Mục Du: “Đại nhân! Ngài nhìn xem, chiếc tua rua này bị hỏng cả rồi, sao ngài không nhờ Yến cô nương làm lại cho ngài một chiếc khác?” Nói xong, chẳng cần đợi sự đồng ý của Trình Mục Du, Tưởng Tích Tích liền dúi một hòn đá vào lòng bàn tay của Yến Nương và nở một nụ cười tinh nghịch: “Yến cô nương! Làm phiền cô nhé!”
Yến Nương xòe lòng bàn tay ra, phát hiện vật lạnh lẽo trong tay mình chính là một viên đá màu đen lúng liếng. Viên đá này tuy có vẻ bình thường nhưng trong đêm đen lại phát ra vầng hào quang vô cùng sặc sỡ, trông như được bao phủ bởi một cầu vồng nhàn nhạt.
Nàng nhướng mày: “Đá Hắc Diệu là một bảo vật vô cùng hiếm có và đắt giá, khiến người ta phải ghen tỵ đến đỏ cả mắt. Đại nhân quả thật có rất nhiều bảo bối”
Trình Mục Du khẽ cười: “Đây là di vật của mẹ ta. Nghe nói là do một người họ hàng xa mang từ dân tộc Thổ Phiên* về”
(*) Tên thời cổ của Tây Tạng.
Yến Nương nắm chặt hòn đá bằng một tay, tay kia bịt miệng và ngáp: “Vậy thì ta phải cố gắng dệt một cái túi đựng thật tốt mới được. Nếu chẳng may ta làm mất nó thì e rằng đại nhân sẽ khóc ướt cả chăn đệm mất thôi!”
***
Còn chưa bước tới công đường, Trình Mục Du và Tưởng Tích Tích đã nghe thấy những tràng cười nói vọng ra từ bên trong. Một trong số đó là của Trình Đức Hiên. Còn giọng người kia thì Trình Mục Du và Tưởng Tích Tích chưa từng nghe qua.
“Đại nhân, đó là khách của lão gia sao?” Tưởng Tích Tích dừng bước và quay đầu hỏi Trình Mục Du.
Trình Mục Du nhìn hai bóng người in trên khung cửa sổ, phân vân lắc đầu với Tưởng Tích Tích. Đoạn, hắn nhấc vạt áo và sải bước vào công đường. Vừa vào trong, Trình Mục Du nhìn thấy Trình Đức Hiên đang ngồi trên bàn và cao giọng cười nói với người đối diện. Thân hình của ông ta vừa vặn che chắn người kia khiến Trình Mục Du không thể nhìn thấy vị khách đó trông như thế nào. Vì vậy, hắn bèn bước tới cạnh bàn và cúi đầu thật thấp để hành lễ: “Cha! Hôm nay nhà có khách quý ghé thăm nhưng con lại rề rà trễ nải. Con đã thất lễ rồi!”
Nhìn thấy Trình Mục Du đi tới, Trình Đức Hiên vội vàng đứng dậy và mỉm cười với hắn: “Mục Du! Vị này chính là môn hạ thị lang Chung đại nhân. Lần này, ngài ấy cùng ta tới Tân An để giám sát việc cập cảng của các thuyền chở muối, nhưng bởi vì có đại sự nên mới tới muộn hơn ta hai ngày”
Trình Mục Du lập tức giật mình, trong đầu nhớ ra ngày hôm qua hắn vừa gặp vị Chung tiểu thư kia ở Thiên Hoằng Tự, thầm cảm thán rằng trên đời luôn có những việc trùng hợp ngẫu nhiên đến vậy. Hôm qua Trình Mục Du vừa lục đục với Chung Mẫn thì hôm nay đã gặp ngay cha của nàng ta.
Nhưng giờ phút này, hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều mà chỉ vội vàng chạy tới phía trước, nghiêng người về bên phải và thi lễ: “Chung đại nhân. Thân là hậu sinh nhưng lại không tiếp đón ngài từ xa, mong đại nhân thứ lỗi!”
Dứt lời, hắn được một đôi tay đỡ dậy. Vừa ngẩng đầu lên, Trình Mục Du lập tức bắt gặp đôi mắt hẹp dài nhưng sáng ngời của Chung Chí Thanh: “Hiền chất không cần đa lễ như vậy đâu. Ta sớm đã nghe nói rằng, vị Huyện lệnh mới của thành Tân An tuy chỉ mới nhậm chức được một năm nhưng đã phá giải được vô số vụ án kỳ lạ, đồng thời quản lý chính vụ của toàn bộ Tân An một cách trật tự và gãy gọn. Quả là một hiền tài hiếm có để trị quốc”
“Nó chỉ là một Huyện lệnh nhỏ nhoi thôi, làm sao có thể bàn tới chuyện trị quốc? Chung đại nhân đã quá đề cao nó rồi” Trình Mục Du còn chưa kịp trả lời thì Trình Đức Hiên đã vội thay hắn tỏ thái độ khiêm nhường. Chỉ có điều, tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng ông ta lại trở nên nhẹ nhõm. Bởi vì Vương Kế Huân vốn bị phủ Tân An chiếu theo luật để hành quyết, Trình Đức Hiên vẫn luôn lo sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của Trình Mục Du. Nhưng bây giờ, dựa vào giọng điệu công chính liêm minh của Chung Chí Thanh, có vẻ Thánh Thượng không hề trách cứ phủ Tân An về việc này nên ông ta cũng bất giác yên tâm hơn nhiều.
Chung Chí Thanh vỗ nhẹ vào bả vai của Trình Đức Hiên và nói: “Lão đệ à! Đệ thật là có phúc mà không biết hưởng. Có một đứa con trai tốt như thế này thì về sau, đệ sẽ không cần sợ tuổi già hay lo lắng chẳng còn nơi nương tựa nữa. Không giống ta, dưới gối chỉ có một nữ nhi, ngay cả việc kế thừa gia nghiệp cũng chẳng được”