Tân An Quỷ Sự

Chương 475: Oan hồn hóa thành chim

Chương Trước Chương Tiếp

La Nghị nuốt nước bọt, tay này siết chặt lấy tay kia, dường như chỉ có làm vậy thì hắn ta mới có thể gắng gượng bình tĩnh lại“Ta đang ở trong sân và sai người tìm giúp ta một bà đỡ, nhưng đúng lúc ấy ta nghe thấy một tiếng hét thất thanh truyền ra từ trong phòng, ngay sau đó là tiếng nổ ầm vang. Ta vội vàng chạy vào phòng thì lập tức nhìn thấy bụng của nương tử ta đã nổ tung, máu thịt tung tóe và phun ra đầy tường… Nhưng mà… nhưng mà đó không phải là điều kinh hoàng nhất” Hắn ta nhìn Trình Mục Du, dùng hết sức lực để nói tiếp: “Đại nhân, có thứ gì đó ở trên cửa sổ cạnh giường, ta nghĩ… chính thứ đó đã đâm thủng cửa sổ và cố gắng chui ra ngoài. Nhưng cửa sổ nhà ta rất nhỏ nên thứ đó đã bị kẹt vào bức tường và không thể thoát ra…”

Hắn ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều sững sờ đến mức trợn mắt há mồm, ngay cả một người luôn điềm tĩnh như Yến Nương cũng phải lộ vẻ nghi ngờ và ngập ngừng hỏi: “La Nghị! Ngươi có nhìn rõ thứ đó có hình dạng thế nào không?”

La Nghị lắc đầu nguầy nguậy: “Lúc đó ta vô cùng sợ hãi và choáng váng, đứng yên ở cửa chứ không dám tiến vào một bước nào, nhưng điều duy nhất ta có thể chắc chắn chính là thứ đó chui ra từ trong bụng của nương tử ta, bởi cả thân thể của nó đầm đìa máu tươi, rơi lộp độp khắp mặt đất…”

Yến Nương cau mày thật chặt: “Sau đó thì sao? Nó chạy thoát rồi à?”

La Nghị gật đầu: “Hình như nó không muốn bị mắc kẹt nên đã dùng sức cào móng vuốt vào tường vài cái, sau đó xông ra ngoài và cất tiếng kêu rất kỳ quái, cuối cùng… biến mất”

Trình Mục Du nắm lấy tay áo của hắn ta: “Khoan đã! Ngươi vừa mới nói… móng vuốt? Thứ đó có móng vuốt sao?”

La Nghị giật mình, sau đó mắt trợn trừng như thể vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nói một cách ngắt quãng: “Đúng… đúng vậy! Nó có móng vuốt, sao ta… sao ta có thể quên bẵng chuyện này nhỉ! Đúng rồi!” Hắn ta đột nhiên nhìn thẳng vào Trình Mục Du: “Không chỉ có móng vuốt, thứ đó còn có thể bay nữa, nếu không thì tiếng kêu kỳ quái kia làm sao… làm sao lại vang vọng từ trên cao xuống thấp như thế…”

Yến Nương khẽ vuốt cằm, suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói: “Móng vuốt, còn có thể bay? Chẳng lẽ yêu quái đó là chim sao?”

Trình Mục Du nhìn nàng và hỏi: “Yến cô nương, lẽ nào cô đã đoán ra thứ đó là gì rồi?”

Yến Nương còn chưa kịp trả lời thì La Nghị đột nhiên ngồi bệt xuống đất với vẻ mặt kinh hãi và lẩm bẩm: “Chim… Đúng vậy, là chim, chắc chắn là chim. Mọi người đều đồn rằng nếu một người chết oan thì linh hồn sẽ biến thành chim. Đại nhân, ngài nghĩ mà xem hôm nay là ngày gì? Tất cả oan hồn dưới sông Vận Hà nhất định sẽ thoát ra ngoài và tìm người để thế thân, nếu ai xui xẻo thì sẽ bị chúng quấn lấy…” Nói đến đây, hắn ta đột nhiên nhảy bổ lên giường và siết chặt lấy cánh tay tái nhợt: “Nương tử của ta thật sự quá đáng thương. Nàng đã mang thai mười tháng và sắp sinh, nhưng đứa con trong bụng của nàng lại trở thành thế thân cho những oan hồn kia. Hai người họ đều đi cả rồi, ta làm sao có thể sống nữa?”

Hắn ta khóc nghẹn như muốn ngất đi. Thấy vậy, Trình Mục Du vội bảo La lão đại đưa hắn ta sang phòng khác nghỉ ngơi. Bái Nhi cũng đứng dậy và định rời đi cùng họ nhưng lại bị Yến Nương chặn lại. Nàng nghiêm giọng hỏi: “Bái Nhi, từ khi tẩu tử của cô mang thai thì nàng ta có gì khác với người bình thường không?”

Bái Nhi sửng sốt trước câu hỏi của nàng: “Cô nương, cô nói vậy là có ý gì? Tẩu tử và ca ca của ta rất hòa hợp và ân ái, kết hôn chẳng bao lâu thì họ đã có một đứa con rồi. Ta nhìn bụng tẩu ấy lớn dần lên từng ngày. Hơn nữa, sau khi mang thai, tẩu ấy vẫn luôn khỏe mạnh, ăn uống rất tốt, ngay cả các triệu chứng thai nghén cũng rất ít. Hàng xóm đều nói rằng thai nhi trong bụng tẩu ấy là một đứa trẻ hiếu thảo nên không đành lòng để mẹ của mình chịu khổ…”

Yến Nương ngắt lời nàng ta: “Cô hãy nhớ kỹ lại lần nữa đi, suốt mười tháng qua nàng ta đều suôn sẻ và thuận lợi, không có chuyện gì bất thường sao?”

Bái Nhi cân nhắc một hồi, đột nhiên đảo mắt hai lần và khẽ nói: “Cũng chẳng phải là hoàn toàn không có. Tuy nhiên, chuyện đó vừa xảy ra đêm hôm qua thôi…”

Yến Nương tiến lại gần nàng ta từng bước một, giọng điệu càng ngày càng lạnh lẽo: “Đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

“Từ khi mang thai, tẩu ấy cực kỳ sợ nóng, nhất là mấy tháng gần đây, bụng tẩu ấy ngày càng to và càng cảm thấy cơ thể khô nóng. Hôm qua, tiết trời vô cùng nóng bức, đến tối mà không khí vẫn chẳng mát mẻ chút nào nên tẩu ấy không thể ở trong phòng được và muốn ra sân ngủ. Bọn ta cũng chiều ý tẩu ấy và nghĩ rằng chỉ cần có ca ca ở cạnh tẩu ấy là được rồi. Nhưng tới nửa đêm, khi đang say ngủ thì ta chợt nghe thấy tiếng tranh cãi của ca ca và tẩu tử. Vì tẩu ấy đã sắp sinh, ta lo rằng sẽ xảy ra sự cố nên vội mặc quần áo và chạy ra sân. Ai ngờ ta lại trông thấy tẩu tử mỉm cười và nói rằng ca ca của ta quá mức cẩn thận, tính cách như thế thì sao có thể làm cha của đứa con sắp sửa chào đời. Ta hỏi rõ ràng thì mới biết vừa rồi trong khi ngủ, tẩu tử bị đau bụng nên tỉnh lại, nhưng sau khi thức giấc thì bụng không còn đau nữa. Tẩu tử cảm thấy không sao, nhưng ca ca của ta lại không yên tâm và đòi đi tìm đại phu khám thử. Chỉ có điều cuối cùng khi nhìn thấy tẩu tử quả thật bình an vô sự thì ca ca mới nghe theo lời tẩu ấy!”

Nói xong, Bái Nhi nhìn Yến Nương và nói: “Cô nương! Chuyện chỉ có vậy thôi, nhưng mà nghe cha ta kể lại rằng lúc mẹ mang thai ta, ta cũng luôn đạp vào bụng mẹ khiến bà rất đau, vậy nên ta nghĩ… chuyện kia cũng chẳng có gì to tát”

***

Sau khi rời khỏi viện của La gia, cả ba người lặng lẽ quay về phủ Tân An. Ánh trăng chiếu rọi khiến bóng dáng của bọn họ kéo dài lê thê, thoạt nhìn hơi quái dị và đáng sợ.

Trình Mục Du rốt cuộc vẫn không thể tìm ra nguyên nhân và kết quả của toàn bộ sự việc. Vì vậy hắn khẽ nói với Yến Nương: “Cô nương! Theo ý kiến của cô thì con yêu quái trong bụng nương tử La gia rốt cuộc là gì?”

Yến Nương nhìn hắn chăm chú: “E rằng La Nghị đã đoán đúng rồi, có lẽ nó là một con chim”

“Chim?”

Yến Nương khẽ gật đầu: “Người xưa có câu, oan hồn của những người chết sẽ hóa thân thành chim muông. Tương truyền, vào thời Chiến quốc, một ân nhân của Tống Khang Vương tên là Hàn Bằng đã cưới được một phu nhân cực kỳ xinh đẹp là Hà Thị. Tuy nhiên, Hà Thị lại bị Tống Khang Vương để mắt tới và muốn chiếm đoạt cho riêng mình. Hàn Bằng cũng bị ép đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành, sau đó tự sát. Nghe thấy tin dữ, thê tử của Hàn Bằng tuyệt vọng cùng cực như rớt xuống vực sâu. Nàng để lại một bức thư tuyệt mệnh, cầu xin Tống Khang Vương ban ơn cho hai phu thê họ được chôn chung một mộ. Thế nhưng lòng dạ của Tống Khang Vương vô cùng độc ác. Sau khi nhìn thấy di thư của Hà Thị, hắn ta giận tím mặt, cố tình chia tách họ bằng cách mai táng riêng ở hai nơi đối diện nhau. Nào ngờ đâu, sau một đêm nọ, có hai cây thị mọc lên ở hai bên ngôi mộ, lâu ngày tựu dần về chung một chỗ, gốc rễ tương liên, cành lá kề sát. Ngoài ra còn có một đôi chim uyên ương, một đực một mái, cùng chung sống ở trên cây suốt ngày lẫn đêm, luôn cất tiếng kêu than như một bài điếu ca bi thảm. Người thời Tống tiếc thương cho họ nên gọi cây đó là cây tương tư, còn loài uyên ương kia gọi là chim Hàn Bằng”

“Đó chỉ là một truyền thuyết mà cô nương cũng tin ư?”

Yến Nương cười lạnh nhạt: “Nhưng truyền thuyết về việc oan hồn hóa thành chim cũng chẳng phải chỉ có mỗi câu chuyện này. Có một câu chuyện xưa tên là ‘Vọng Đế ký gửi xuân tâm vào chim quyên’, đại nhân đã nghe chưa?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)