Thấy Trình Mục Du không nói gì, Yến Nương bước lên phía trước, bi thương trong mắt cũng hóa thành thương xót. Nàng nhẹ giọng nói: “Đại nhân biết mục đích quan phủ tới nơi này. Triều đình chỉ đơn giản là sợ người đến tế bái quá nhiều sẽ xảy ra chuyện không hay. Nhưng sở dĩ những người này hằng năm tụ tập lại đây chính là muốn dùng cách này gây áp lực lên triều đình, khiến triều đình không thể quên đi thống khổ của bọn họ và bức bách những người cầm quyền mau chóng tìm ra hung thủ của thảm kịch năm xưa. Cho nên mỗi năm đến ngày này bọn họ không quản ngàn dặm xa xôi tụ tập bên kênh đào này, dùng phương thức im lặng nhưng lại lay động lòng người này để biểu đạt sự bất mãn và nỗi oán hận của mình” Nói đến đây, nàng nhìn Trình Mục Du: “Đại nhân, Yến Nương nói không sai chứ? Ít ngày nữa sẽ có thuyền muối cập bến, thế nên số người đến tế bái năm nay nhiều hơn so với những năm vừa qua rất nhiều. Bá tánh không dám nhiều lời, nhưng tâm ý của bọn họ đều hóa thành từng nén hương, từng ngọn nến này, chỉ không biết những người cầm quyền có đồng cảm hay không mà thôi” Lúc này ánh mắt của nàng lại nhìn về phía xa xôi: “Ta cũng không cho rằng thống khổ có thể theo hương nến bay lên mà tiêu trừ, ngược lại, chỉ có tiêu trừ căn nguyên của thống khổ thì trong lòng mới có thể yên ổn. Nói vậy thì những người này cũng giống ta, chỉ có bắt được hung thủ thật sự, báo thù cho người thân đã khuất thì sự việc này mới thực sự qua đi, nếu không quãng đời còn lại đều không thể sống yên vui”Nghe xong những lời này, Trình Mục Du thật lâu không nói gì. Không phải hắn không ủng hộ quan điểm của Yến Nương mà là trong lòng hắn hiểu rõ, chuyện thuyền muối cháy đã qua mười sáu năm rồi, nếu không có manh mối mới thì căn bản không thể bắt được hung thủ. Huống chi từ khi Nghiêm Khánh Dương chạy trốn, ông ta chưa từng lộ mặt. Người đời không thể không hoài nghi ông ta còn sống nữa hay không, cho nên dù biết ông ta ở nơi nào thì sợ là cũng chỉ tìm được một nấm mồ cô đơn, sao có thể trấn an được lòng dân?
Nghĩ đến đây, hắn than một tiếng: “Yến cô nương, nếu thật sự không báo thù được thì phải làm sao?”
Những lời này chỉ có hai người bọn họ biết là có ý gì, vì thế Yến Nương lạnh lùng liếc hắn một cái, gằn từng chữ: “Đơn giản chính là ngã xuống, đứng lên, lại ngã xuống rồi lại đứng lên, mãi cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh. Dù có chết cũng không hối tiếc”
Hai người đều im lặng giống như đang đấu trí. Hai người nhìn nhau, không ai nói thêm gì nữa. Tưởng Tích Tích nhìn bên này lại nhìn bên kia, hoang mang hỏi: “Đại nhân, Yến cô nương, hai người đang nói gì thế, sao ta chẳng hiểu gì cả?”
Trình Mục Du ngẩn ra, lấy lại tinh thần. Hắn nhìn Tưởng Tích Tích rồi cười nhạt: “Không có việc gì, ta chỉ cảm thấy vụ án này quả thực khó giải quyết, chỉ sợ dựa vào phủ Tân An thì khó mà làm được gì”
Tưởng Tích Tích gật đầu, ánh mắt lại bị một nam nhân đang ngồi xổm đốt tiền giấy gần đó hấp dẫn, nàng ta nói với Trình Mục Du: “Đại nhân, ngài xem người kia, thật cô đơn. Chẳng lẽ người thân của ông ta đều chết trong trận hỏa hoạn kia sao?”
Trình Mục Du thấy một nam nhân trung niên ngồi xổm bên bờ sông, vừa đốt tiền giấy vừa nức nở. Người khác còn có người thân bạn bè ở bên cạnh làm bạn, bi thương có người chia sẻ, dần dần đau thương cũng sẽ bị mài mòn theo năm tháng. Chỉ có ông ta lẻ loi một mình, bóng dáng như ẩn như hiện trong làn khói nhang đèn cùng ánh lửa chập chờn.
Trình Mục Du chợt thấy đồng tình, cũng lý giải được đôi chút ý tứ trong lời nói của Yến Nương khi nãy: Đúng vậy, hắn chưa từng trải qua thì sẽ không thể cảm nhận được nỗi đau, không thể đồng cảm. Giống như người nam nhân này, tất cả người thân của ông ta đều đã táng thân trong biển lửa, sao có thể không hận tên hung phạm kia đến tận xương tủy chứ? Chỉ sợ thiên đao vạn quả đều không thể giải được mối hận này, sao có thể yêu cầu ông ta bình tĩnh tiếp thu mấy lời “Khổ từ tâm sinh” của Phật pháp đây?
Đang đắm chìm trong suy nghĩ không thể kiềm chế thì nơi xa chợt truyền đến một tiếng hét sợ hãi. Đám đông vì tiếng kinh hô này mà chợt yên tĩnh lại, rồi trong phút chốc, họ lại nhao nhao đứng lên nhìn về nơi phát ra âm thanh.
“Đại nhân, thuộc hạ đi xem sao”
Tưởng Tích Tích nói xong thì ngay lập tức chạy nhanh như bay về phía đó, Trình Mục Du và Yến Nương cũng đi theo phía sau, cùng nhau chạy đến gần bờ sông phía Nam. Chạy ước chừng nửa khắc, bọn họ thấy một đám người đang vây quanh một chỗ, châu đầu ghé tai như đang bàn luận cái gì đó.
Tưởng Tích Tích vội dẫn đầu rẽ đám người đó ra, đi đến chính giữa thì nhìn thấy bên trong là một cô nương trẻ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, đang che mặt khóc nức nở, cơ thể run lên bần bật.
Tưởng Tích Tích vội vàng nâng nàng ta dậy, hỏi: “Cô nương, cô làm sao vậy? Sao lại thế này?”
Vị cô nương kia nhìn Tưởng Tích Tích một cái, vẫn khóc nức nở không nói nên lời.
Tưởng Tích Tích đành phải nói tiếp: “Cô nương đừng sợ, ta là nha dịch của phủ Tân An, dù xảy ra chuyện gì thì cô cũng đều có thể nói với ta, đại nhân của chúng ta sẽ giúp cô lấy lại công bằng”
Nói xong nàng ta chỉ vào Trình Mục Du đứng ở phía sau. Cô nương kia thấy huyện lệnh phủ Tân An tới thì mới miễn cưỡng ngừng khóc, hành lễ với hắn rồi nức nở nói: “Đại nhân, vừa rồi… vừa rồi ta bị quỷ cắn…”
Đám đông lập tức trở nên ồn ào, sau đó họ lại yên lặng đến mức dị thường. Mọi người đều nín thở, muốn nghe xem cô nương kia nói thế nào.
Trình Mục Du ôn hòa nói: “Cô nương đừng hoảng, cứ từ từ kể lại chuyện mới gặp cho ta nghe xem nào”
Vị cô nương kia vừa thút thít vừa đáp: “Hôm nay ta cùng cha ra bờ sông bái tế cho mẹ. Nhưng người ở đây đông quá nên ta lạc mất cha…” Nàng ta hơi run rẩy, ngoảnh đầu nhìn ngõ nhỏ: “Ngay chỗ đó, ta gặp quỷ, còn bị nó cắn… cắn bụng…”
Trình Mục Du nheo mắt quan sát ngõ nhỏ, sau đó lại nhìn thẳng vào cô nương kia, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao cô lại nghĩ nó là quỷ? Chẳng lẽ cô thấy rõ ràng hình dáng của nó sao?”
Nàng ta hít vào một hơi thật sâu: “Nó trốn trong bóng tối, sau đó từ từ thò ra một cái đầu bị cháy đen rồi xông thẳng về phía bụng của ta. Đại nhân, nó chỉ có một cái đầu, không có cổ, không phải quỷ thì là cái gì?”
Nghe nàng ta nói thế, đám người vây xem lại một lần nữa sôi trào lên, có mấy người lòng hiếu kỳ quá mạnh còn đi đến con ngõ kia, thò đầu vào trong dò xét. Một lúc sau, người đó chỉ có thể lắc đầu lui ra, lẩm bẩm: “Chẳng thấy gì cả, chắc chạy mất rồi”
“Cô nương, cô nói thứ kia có một cái đầu cháy đen, vậy dáng vẻ đó có giống bị lửa đốt không?” Giọng nói trong trẻo của Yến Nương chợt vang lên từ phía sau, mọi người lắp bắp kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía nàng.