Tân An Quỷ Sự

Chương 471: Mùi vị

Chương Trước Chương Tiếp

Tưởng Tích Tích vốn dĩ đã oán hận với nàng ta, bây giờ lại nhìn thấy nàng ta nói ra những lời như vậy, liền vội vàng bước tới hỏi: “Biến mất rồi sao? Từ lúc chia tay với ta cho tới bây giờ còn chưa được một canh giờ, một người sống sờ sờ ra như vậy sao có thể nói biến mất là biến mất được?”Nữ nhân đó không còn ngang ngược như vừa rồi nữa, nàng ta nức nở nói: “Ta tên là Chung Mẫn, là con gái của môn hạ thị lang Chung Chí Thanh, Hoàn Thúy là tỳ nữ riêng của ta, mấy ngày nay nàng ta đã theo ta đến nhà của cửu công để ở tạm. Ban nãy sau khi cùng Hoàn Thúy đi dâng hương, chúng ta đã rời khỏi Thiên Hoằng Tự, đi được nửa đường, ta thấy những bông hoa dại mọc trong rừng đang đua nở, vì vậy ta đã cùng nàng ta rời khỏi con đường chính và đi vào rừng. Ai ngờ đi mãi, đi mãi, ánh sáng trên đầu ta càng lúc càng tối, cây cối xung quanh ngày càng rậm rạp. Đến lúc đó ta mới nhận ra rằng hai chúng ta đã bất giác đi vào sâu trong khu rừng. Nhìn ra con đường nhỏ mà lúc này đã đến nhưng bây giờ lại không biết hướng đi như thế nào nữa. Ta hoảng sợ, bèn kéo Hoàn Thúy lần mò đi về phía trước, nhưng vừa đi được vài bước thì nghe thấy sau lưng truyền đến một vài tiếng động lạ, khi quay đầu lại thì không thấy gì cả, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một cái bóng màu đen đứng khuất sau một thân cây to. Hoàn Thúy sợ hãi hét lên một tiếng, bỏ lại ta và chạy về phía trước, ta đi ở phía sau gọi nàng ta mấy lần nhưng nàng ta cũng không hề nhìn lại. Tình hình lúc đó nguy cấp nên ta cũng không quan tâm đến nàng ta nữa, một mình chạy giữ mạng, không biết đã chạy bao lâu nhưng ta phát hiện ra mình đã trở lại con đường nhỏ lúc trước, nhưng lại không biết Hoàn Thúy đã đi đâu rồi. Ta biết rằng dựa vào sức của một mình ta thì không thể nào tìm thấy Hoàn Thúy được, vì vậy ta muốn xuống núi gọi thêm người, rồi lên núi, vào rừng tìm nàng ta tiếp” Nói đến đây, đôi mắt nàng ta đã ngấn lệ nhìn về phía Trình Mục Du: “Đại nhân, Hoàn Thúy từ nhỏ đã luôn ở bên ta, cũng nhau trưởng thành, giống hệt như muội muội ruột của ta, nếu đại nhân giúp ta tìm được nàng ta, Chung Mẫn nhất định sẽ cảm kích vô cùng”

Tưởng Tích Tích nhìn khuôn mặt đẫm lệ của nàng ta: “hứ” một tiếng, thắt bím tóc trên đầu chặt lại một chút, xắn tay áo lên, làm động tác chuẩn bị lên núi: “Không cần biết nàng ta là ai của cô, chúng ta đều sẽ đi tìm. Người ở phủ Tân An sẽ không bao giờ phân biệt đối xử, về điểm này hy vọng cô nương có thể yên tâm”

***

Trong rừng cây âm u và tĩnh mịch, những cây cổ thụ cao vút che khuất bầu trời, y phục của Trình Mục Du và Tưởng Tích Tích đều đã ướt đẫm mồ hôi nên nhuộm thêm một lớp khí lạnh.

Tưởng Tích Tích đi phía trước, nhìn chằm chằm vào thân cây cao to, tối u trước mặt, nàng ta vừa dùng thanh trường kiếm của mình để gạt đám cỏ cao đến nửa người sang một bên, đôi mắt lại vừa cảnh giác quét qua từng đám cỏ ở dưới bóng mỗi cây, vì sợ sẽ bỏ lỡ một manh mối quan trọng nào đó. Trình Mục Du đi theo phía sau nàng ta, dựa lưng vào với lưng nàng ta, đi lùi lại từng chút một, như vậy thì hai người có thể nhìn thấy đủ bốn phương hướng, không để có kẻ khác có cơ hội đánh lén.

Sau khi đi hết khoảng thời gian một nén nhang trong im lặng như thế này, Tưởng Tích Tích nói: “Đại nhân, ở đây cây cao và có rất nhiều cỏ, nếu thật sự có người mai phục trong đó, vậy thì hai cô nương nhất định sẽ không thể nào phát hiện ra được, ta nghĩ rằng kẻ gian đó đã theo dõi bọn họ từ lâu, đi theo bọn họ cả quãng đường rồi tìm một nơi ẩn nấp, sau đó mới ra tay với Hoàn Thúy”

Trình Mục Du cúi đầu: “Ta cũng nghĩ như cô, nhưng ta lại không tin lời nói của cô nương đó. Tiểu nha hoàn đó nghe theo lời nàng ta, sao dám có thể bỏ mặc lại nàng ta một mình trong lúc nguy hiểm mà bỏ chạy thoát thân? Ngoài ra, nếu thực sự đúng như những gì nàng ta nói, Hoàn Thúy đó giống như muội muội ruột của nàng ta, vậy thì tại sao nàng ta lại một mình vội vã chạy đi? Nếu không phải do ta cứ truy hỏi, nàng ta đã không nhắc một chữ đến chuyện Hoàn Thúy gặp nguy hiểm rồi”

Tưởng Tích Tích hỏi: “Ý của đại nhân là vị tiểu thư đó tự mình chạy trốn, bỏ mặc Hoàn Thúy một mình trong cảnh nguy hiểm đó sao?” Nàng ta hơi quay đầu lại: “Nhưng tại sao nàng ta lại phải nói dối cơ chứ?”

Trình Mục Du lạnh lùng nở nụ cười: “Ai cũng tìm cái lợi, tránh cái hại. Nếu như Hoàn Thúy chết rồi, nàng ta có thể lợi dụng việc này để bào chữa, chối bỏ trách nhiệm. Còn nếu như chưa chết, thì với thân phận của nha đầu đó, chẳng lẽ còn dám trách tội nàng ta nữa sao?”

Tưởng Tích Tích sững sờ, nàng ta lắc đầu, vừa định thở dài một hơi về sự hiểm ác của tình nghĩa con người trên thế gian với nhau, thì nàng ta nghe thấy phía trước vang lên tiếng “soạt soạt” kỳ lạ, sau đó, một vài chiếc lá từ một nơi cao rơi xuống, nhẹ nhàng hạ cánh xuống góc y phục của nàng ta.

“Ai?”

Nàng ta khẽ lên tiếng, thanh trường kiếm lập tức chắn ngang trước mặt nàng ta, mũi kiếm hướng về phía bóng đen kịt của cái cây trước mặt, nàng ta dần dần nheo mắt lại, trong bóng tối mờ mịt hỗn loạn nàng ta cẩn thận phân biệt, cố gắng phân biệt rõ những thứ trong đó.

“Hùuuuu…”

Lại có một tràng âm thanh kỳ lạ khác, lần này âm thanh ở trên đỉnh đầu như có người giẫm lên cành lá từ trên tán cây mà nhảy lên, cùng với một trận cuồng phong bất chợt đến rời khỏi nơi đây, gió lướt qua không để lại chút dấu vết, ngoại trừ thân cây sau rung chuyển kịch liệt đã từ từ bình yên trở lại thì hoàn toàn không còn chút manh mối gì.

Tưởng Tích Tích sửng sốt, nàng ta chưa từng nhìn thấy khinh công tinh xảo như vậy. Tốc độ của người đó rõ ràng là giống như một cơn gió, thậm chí nàng ta còn không kịp nhìn thấy hắn ta trông như thế nào. Không, phải nói rằng nàng ta thậm chí còn không kịp nhìn thấy một góc y phục của hắn ta, hắn ta đã biến mất trong bầu trời mênh mông.

Nàng ta lo lắng, cũng không quan tâm có thể đuổi kịp không, hai tay bám vào thân cây muốn trèo lên, nhưng chân chưa kịp rời khỏi đất thì đã bị Trình Mục Du ngăn lại: “Đừng đuổi theo, cứu người quan trọng hơn”

Tưởng Tích Tích quay đầu lại và thấy Trình Mục Du đang nhìn chằm chằm vào bãi cỏ bên cạnh: Trong đó có một người đang nằm, nàng ta mặc một chiếc váy màu vàng tơ, trên đầu búi hai búi tóc, không phải Hoàn Thúy thì còn có thể là ai nữa?

***

May mắn thay Hoàn Thúy chỉ bị ngất xỉu, không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng điều đầu tiên nàng ta làm sau khi tỉnh dậy không phải là quan tâm xem nàng ta đang ở đâu, có bị thương hay không, mà mở to đôi mắt đang mơ màng của mình tìm kiếm xung quanh, mãi cho khi nhìn thấy Chung Mẫn đứng bên cạnh, nàng ta như đã trút được gánh nặng trong lòng, bất chấp thân thể đang xây xẩm, loạng choạng đứng dậy, nắm lấy tay Chung Mẫn, lẩm bẩm nói: “Tiểu thư, ngươi không sao chứ? Ban nãy Hoàn Thúy lo muốn chết đi được”

Nhìn thấy nàng ta như vậy, Trình Mục Du biết suy đoán của mình đã đúng rồi, hơn nữa nghe qua giọng điệu của Hoàn Thúy, thực ra nàng ta cũng không phải thật lòng quan tâm đến Chung Mẫn, mà là cực kỳ sợ cô tiểu thư này. Vì vậy hắn hắng giọng, nhẹ nhàng hỏi: “Hoàn Thúy cô nương, rốt cuộc tại sao cô lại ngất xỉu? Vừa rồi ở trong rừng, cô đã nhìn thấy cái gì?”

Nghe câu hỏi của hắn, Hoàn Thúy nhất thời sững sờ, không biết phải trả lời như thế nào, Chung Mẫn ở bên cạnh liền nói: “Đây là Trình đại nhân, huyện lệnh của Tân An. Hoàn Thúy, ngươi nói rõ mọi chuyện sau khi ngươi và ta lạc nhau cho đại nhân nghe là được”

Sau khi nghe thấy tiểu thư của mình đã lên tiếng như thế, Hoàn Thúy mới dám nói với đám người Trình Mục Du: “Lúc đó ta rất sợ hãi, chỉ nghe thấy phía sau có tiếng bước chân ‘soạt soạt soạt’ nên đã mặc kệ tất cả, chạy về phía trước, không ngờ trước mặt lại có một con dốc, ta bước hụt chân nên bị ngã, đầu hình như bị đập vào một tảng đá, hai mắt tối sầm lại, rồi không còn biết gì nữa”

Trình Mục Du truy hỏi: “Cô nương không nhìn thấy người đi theo cô trông như thế nào sao?”

Hoàn Thúy chậm rãi lắc đầu: “Tuy rằng ta không nhìn rõ mặt hắn ta, nhưng ta ngửi thấy mùi khét rất nồng, hơi thối, vừa ngửi đã cảm thấy buồn nôn”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)