Tân An Quỷ Sự

Chương 470: Mất tích

Chương Trước Chương Tiếp

Thấy vẻ mặt thản nhiên của hắn, Từ Tử Minh nóng nảy: “Đại nhân, ngài biết ta có ý gì mà, sao còn bình tĩnh như vậy chứ?” Nói xong, hắn ta nắm quyền giậm chân, xoay người định quay lại: “Không được, ta vẫn cảm thấy chuyện này không ổn. Hay là bây giờ ta quay lại quỳ xuống nhận sai, có lẽ nàng ta sẽ không tức giận, cũng sẽ không tìm tới phủ Tân An gây phiền toái nữa”Dứt lời, hắn ta bèn quay đầu bỏ đi. Thấy thế, Tưởng Tích Tích vội vàng đuổi theo và bắt lấy cánh tay hắn ta: “Từ đại ca, huynh nghe ta nói đã. Mặc dù thành Tân An không phải Biện Lương, nhưng quan viên giàu có ở nơi này không ít, hơn nữa bọn họ còn có số lượng gia quyến, tùy tùng, và họ hàng gần xa rất đông đảo. Mà chúng ta lại là quan phủ, khi phá án sẽ khó tránh khỏi việc đắc tội với người khác. Nếu người nào cũng phải quỳ xuống xin tha thì chúng ta không cần đầu gối nữa à?”

Từ Tử Minh nghe nàng ta nói vậy thì ngây ngốc đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên nghe theo nàng ta hay không. Trình Mục Du đi tới, gật đầu khen ngợi với Tưởng Tích Tích, sau đó nhìn về phía Từ Tử Minh: “Tích Tích nói không sai, nếu ngươi làm ở quan phủ thì phải chuẩn bị sẵn sàng ứng phó đủ loại tình huống. Gặp chuyện không cần sợ, càng không được không có nguyên tắc mà một mực nhận sai. Chỉ cần chúng ta làm việc ngay thẳng, không thẹn với lương tâm là được. Tử Minh, tới bây giờ mà ngươi vẫn chưa hiểu rõ đạo lý này sao?”

Những lời thẳng thắn này như xối thẳng vào đầu Từ Tử Minh, hắn ta trầm tư một lúc rồi gật đầu thật mạnh với Trình Mục Du: “Đại nhân, là Tử Minh ngu dốt, Tử Minh biết sai rồi”

***

Sau khi kết thúc chuyện này, tâm trạng của Từ Tử Minh vui vẻ hơn rất nhiều, cũng nói nhiều hơn trên đường xuống núi. Hắn ta nói những việc mình đã thấy và trải qua trong nhiều năm cho Trình Mục Du và Tưởng Tích Tích nghe. Nhưng con người hắn ta có một đặc điểm, đó là khi miêu tả một chuyện gì đó thì rất khó bắt được trọng điểm. Thường xuyên nói chuyện này được một nửa bèn nhảy sang chuyện khác, nói xong lại quên mất lúc đầu mình muốn kể chuyện gì, trời Nam biển Bắc chẳng biết kéo tới tận nơi nào. Nếu không có Trình Mục Du nhắc nhở, e là tới khi xuống chân núi, hắn ta cũng không thể kể nổi một câu chuyện hoàn chỉnh.

Bây giờ không biết tại sao hắn ta lại kể đến cuộc chiến tranh kia. Hắn đã kể về cuộc chiến này rất nhiều lần, Tưởng Tích Tích đã nghe tới mọc kén từ lâu. Thế nên, ngay khi Từ Tử Minh tỏ ra căng thẳng mà chuẩn bị nói lại một lần nữa, Tưởng Tích Tích bèn vội vàng nhẹ giọng nhắc nhở: “Từ đại ca, đoạn này kể rồi”

Từ Tử Minh gãi đầu: “Kể rồi à? Ồ, vậy chúng ta quay lại đoạn phía trước nhé. Nói tới ngày hôm đó đi, ta đói bụng đi tới ven sông Hoàng Hà, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một con cá chép màu vàng lấp lánh ở bên trong, khi đó bụng ta lập tức kêu lên ‘ùng ục’ không ngừng, thế nên…”

“Từ đại ca, cái đó, ta cũng nghe chuyện này rồi” Tưởng Tích Tích lại chen vào một câu.

“Hả, chuyện này cũng nghe rồi à? Được, ta biết rồi, bây giờ chúng ta nói chuyện khác…”

“Hay là nói về vị công tử áo xanh kia đi” Bỗng nhiên Trình Mục Du đứng lại rồi nhìn chằm chằm vào Từ Tử Minh: “Ngươi từng nói hắn bất khả chiến bại trên chiến trường, chỉ một chiêu đã giết chết hung thú hai đầu mà Lý Đức Nhượng triệu hồi ra. Thế nên ta rất tò mò hắn là một nhân vật như thế nào?”

Từ Tử Minh trợn mắt, ánh mắt toát lên vẻ khó hiểu: “Đại nhân… Ngài cảm thấy hứng thú với hắn à?”

“Cảm thấy hứng thú” Trình Mục Du thẳng thắn nói: “Vẻ ngoài của hắn như thế nào? Có phải trông rất giống tiên đế không?”

Từ Tử Minh ngửa đầu suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: “Dáng vẻ của vị công tử kia đúng là rất đoan chính, thoạt nhìn khá giống với người trong tranh, nhưng mà…” Hắn ta vuốt cằm, trên mặt hiện ra vẻ lưỡng lự.

“Nhưng cái gì?” Thấy hắn ta ngập ngừng, Trình Mục Du không nhịn được mà truy hỏi.

“Nếu nhìn thần tiên trong tranh, đại nhân sẽ có cảm giác gì?” Từ Tử Minh hỏi ngược lại.

Trình Mục Du cúi đầu trầm tư một lát, rất nhanh đã đáp lại: “Tôn kính? Không, không đúng, là xa cách”

Từ Tử Minh vỗ đùi một cái: “Đúng vậy, chính là xa cách. Hắn mặc y phục xanh, chậm rãi bước ra từ khói thuốc súng cuồn cuộn, nhưng trên người lại không nhiễm một chút bụi bặm nào, giống như ở một thế giới khác với chúng ta vậy” Nói đến đây, hắn ta hơi cau mày: “Thế nên, trong quân Liêu có một lời đồn, nói sở dĩ tiên đế có thể thắng được trận chiến đó là vì có thần tiên tương trợ nên Đại Tống chiếm được tiên cơ. Lời này cũng không sai. Đại nhân, ngài nghĩ đi, nếu không phải thần tiên thì sao có thể chém chết mãnh thú hai đầu trong thoáng chốc chứ?”

Trình Mục Du mỉm cười lắc đầu: “Cách nói này có hơi quá rồi”

Từ Tử Minh lại liên tục xua tay: “Không phải nói quá đâu. Lúc ấy, ngay cả Hoàng đế Cảnh Tông của Đại Liêu cũng tin cách nói này mà. Hơn nữa còn vì chuyện này mà bị bệnh nặng một trận, về sau không thể khỏe lại nên chết trẻ, chỉ để lại Tiêu thái hậu và một đứa con chưa tròn bảy tuổi, cũng chính là Hoàng đế Văn Thù Nô hiện tại”

“Thân thể Liêu Cảnh Tông không tốt từ nhỏ, hơn nữa còn thua trong trận chiến mấu chốt nên ông ta vừa tức giận vừa nôn nóng, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Nào liên quan gì tới thần tiên?” Trình Mục Du cười nói.

Từ Tử Minh cũng cười ngây ngô vài tiếng với hắn: “Ta cũng không biết, dù sao cũng là nghe người khác nói, nào có ai biết nội tình trong đó đâu chứ?”

Mấy người cười nói xuống chân núi, vừa ngắm phong cảnh, vừa nói chuyện trên trời dưới đất. Sắp đến chân núi, đột nhiên có một người vội vàng chạy tới từ núi rừng phía sau rồi đụng mạnh vào lưng Từ Tử Minh khiến hắn ta lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã nhào xuống. May mà Tưởng Tích Tích nhanh tay lẹ mắt giữ chặt nên hắn ta mới không ngã ra một tư thế cực kì bất nhã.

Nhưng người nọ đụng phải người khác lại không tự biết, thậm chí còn không còn nói một tiếng xin lỗi, mà chỉ hoảng hốt vòng qua bọn họ rồi tiếp tục chạy về phía trước. Nhưng rối quá sẽ sinh loạn, giày thêu trên chân rơi xuống khiến nàng ta không thể không quay lại, sau đó luống cuống tay chân mang giày lại.

“Này, đụng vào người mà không xin lỗi à!” Tưởng Tích Tích đã nhận ra người nọ chính là cô nương bị Từ Tử Minh làm vấp ngã ở cửa chùa ban nãy. Nhưng hiện tại làn váy mỏng trên người nàng ta đã bị bụi gai và cỏ dại làm cho rách nát, trâm ngọc trên đầu cũng bị bẻ gãy, chỉ còn lại một nửa đang lung lay treo trên tóc mai.

Nữ tử kia liếc nàng ta một cái, nhưng cũng không trả lời, dưới chân như có gió mà tiếp tục đi về phía trước. Đi vài bước còn quay đầu lại nhìn một cái, tựa như phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo nàng ta vậy.

“Cô nương xin dừng bước” Trình Mục Du bước nhanh đuổi theo, vừa di chuyển đã chặn trước mặt nàng ta. Hắn ôm quyền hơi hành lễ rồi nghiêm mặt nói: “Trình mỗ cả gan hỏi một câu, tỳ nữ thiếp thân của cô nương đâu rồi? Vừa nãy nàng ta còn luôn tay hầu hạ cô nương ở chùa Thiên Hoằng mà, sao bây giờ lại không thấy đâu nữa?”

Sau khi bị Trình Mục Du ngăn lại, nữ tử kia vốn định tức giận. Nhưng sau khi nghe thấy những lời này, đột nhiên nàng ta biến sắc, trên mặt lập tức rơi xuống hai hàng nước mắt: “Hoàn Thúy nàng ta… biến mất rồi…”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)