Tân An Quỷ Sự

Chương 469: Gây chuyện hại thân

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi trải qua một lần sửa sang và khôi phục, chùa Thiên Hoằng đã không còn dáng vẻ tráng lệ ban đầu nữa. Tuy sân bị thu nhỏ lại không ít nhưng bầu không khí lại nghiêm trang hơn trước kia rất nhiều. Ánh ban mai rực rỡ chiếu xuống khiến ngôi chùa ngả bóng lên những bụi cây, tường viện vàng nhạt cùng với những cây cột màu xám xanh trông có vẻ cực kỳ yên tĩnh, tựa như một bức tranh đang lơ lửng trên mây vậyTừ Tử Minh đứng trên bậc thềm ngoài điện, chờ Trình Mục Du và Tưởng Tích Tích vào thờ cúng bài vị. Tiếng chuông nặng trĩu truyền bên tai khiến tâm trạng bất an của hắn ta xuất hiện một vết nứt nhỏ: Hôm nay Trình Mục Du vốn cũng muốn lập mấy bài vị trong chùa cho người nhà hắn ta, nhưng hắn ta đã từ chối. Cha của Tưởng Tích Tích bị quân Liêu sát hại. Tuy việc này không liên quan đến hắn ta, nhưng dù sao trên người mình cũng đang chảy dòng máu của người Liêu, bất kể thế nào cũng không thể đặt linh vị của người nhà ở bên cạnh được. Cho nên hắn ta bèn tùy tiện tìm một lý do để cho qua. Nhưng dọc đường tới đây, nhìn thấy sắc mặt đau thương của Tưởng Tích Tích khiến lòng hắn ta rất khó chịu, luôn cảm thấy mình hổ thẹn với nàng ta, nhưng lại không dám nói ra chân tướng. Thế nên hắn ta cứ thấp thỏm cả đường đi mà không tìm được lý do để an ủi bản thân.

Lúc này, hắn ta vừa thở dài nhìn trời, vừa chà mạnh đế giày xuống bậc thềm, không thể tiêu tan hết những bực bội và lo lắng trong lòng.

Ngay khi hắn ta đang than ngắn thở dài thì chợt đá trúng vào chân của một vị khách hành hương đang đi lên bậc thang. Nữ tử kia cúi đầu kêu một tiếng, cơ thể không đứng vững mà ngả ra phía sau. Cũng may Từ Tử Minh nhay tay lẹ mắt, lập tức bắt lấy cánh tay của nàng ta, nếu không thì có lẽ bây giờ nàng ta đã lăn xuống dưới rồi.

Từ Tử Minh bị tai nạn này dọa sợ khiến cả người toát đầy mồ hôi. Hắn ta vội vàng buông tay rồi lớn tiếng nói: “Cô nương, thật sự rất xin lỗi, là ta không cẩn thận, suýt nữa thì đã gây ra họa lớn rồi”

Nữ tử đầu đầy trâm ngọc không hé răng, chỉ khoanh tay trước ngực mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Tử Minh. Tiểu nha hoàn phía sau nàng ta tiến lên, nhổ một ngụm nước bọt về phía mặt Từ Tử Minh: “Ngươi cũng biết mình suýt gây ra họa lớn à? Nếu cô nương nhà ta thật sự ngã xuống thì dùng cả tính mạng của toàn bộ già trẻ nhà ngươi cũng không bồi thường nổi đâu”

Từ Tử Minh thấy nàng ta nói chuyện kiêu căng như vậy thì bèn lén nhìn nữ tử kia một cái, thấy nàng ta mặc váy mỏng màu vàng sẫm, khoác một chiếc áo tơ tằm màu xanh nhạt, trên đầu cài trâm ngọc hình lá bạc, buộc dây cột vàng được đính hàng nghìn viên ngọc trai. Trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng ngọc thủy tinh tím, trông rất kiêu sa xinh đẹp, không phải là nữ tử bình thường.

Hắn ta sống lang bạt khắp nơi cả nửa đời người nên đã sớm dưỡng được thói quen giữ khuôn phép, an phận thủ thường, mọi việc có thể tránh thì tránh, tuyệt đối không gây thị phi. Thế nên hôm nay gặp phải biến cố này, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu hắn ta chính là khom người xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, là Từ mỗ sơ suất, mong cô nương đại nhân đừng chấp tiểu nhân mà tha thứ cho ta lần này”

Tiểu nha hoàn kia nghiêm mặt cười lạnh lùng: “Tha thứ? Thân thể của tiểu thư nhà ta vô cùng cao quý, sao có thể nói một câu xin lỗi là được?”

Từ Tử Minh căng thẳng trong lòng: “Vậy… vậy ta phải làm gì thì cô nương mới không giận nữa?”

Tiểu nha hoàn kia vừa cười vừa chỉ ngón tay xuống dưới: “Giày của tiểu thư bị bẩn rồi, nếu ngươi quỳ xuống lau sạch giày cho tiểu thư nhà ta, có lẽ tiểu thư sẽ rộng lượng mà tha thứ cho ngươi”

Từ Tử Minh lắp bắp kinh hãi, trong lòng đấu tranh một lúc mới mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Dưới gối nam nhi có vàng, sao ta có thể quỳ xuống với một cô nương chẳng thân chẳng quen cơ chứ?”

Tiểu nha hoàn kia hừ một tiếng: “Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai không? Có thể quỳ với tiểu thư là phúc phận của ngươi đấy. Nếu hôm nay ngươi không quỳ khiến tâm trạng của tiểu thư khó chịu, vậy sau này đừng mong được sống tốt nữa”

Mấy câu này đã chọc đúng vào chỗ đau của Từ Tử Minh. Hắn ta sợ ầm ĩ lớn chuyện sẽ làm lộ thân phận người Liêu của mình. Mà chuyện này cũng không tính là gì, quan trọng nhất là nhờ sự che chở của Trình Mục Du, mình mới có thể sống ổn định ở Tân An. Nếu thân phận bị bại lộ, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến Trình Mục Du. Đây mới điều khiến hắn ta bận tâm nhất. Trình Mục Du là ân nhân cứu mạng của hắn ta, hắn ta tình nguyện chết cũng không muốn liên lụy đến hắn.

Cuối cùng hắn hạ quyết tâm, cong đầu gối định quỳ xuống.

Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Tưởng Tích Tích từ trên bậc thang vọt xuống rồi nắm lấy cánh tay Từ Tử Minh, sau đó dùng sức kéo hắn ta lên: “Từ đại ca, huynh đang làm gì vậy? Sao phải quỳ xuống với bọn họ?”

“Hắn ta suýt thì làm tiểu thư nhà ta vấp ngã, chẳng lẽ quỳ xuống còn oan ức cho hắn ta ư?” Tiểu nha hoàn kia giương nanh múa vuốt tiến đến trước mặt Tưởng Tích Tích, ngón tay suýt nữa thì chọc vào mặt nàng ta.

Nhưng nàng ta còn chưa kịp nói hết đã bị người phía sau đẩy ra. Vị cô nương vẫn luôn im lặng kia tiến lên đánh giá Tưởng Tích Tích, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi là ai, tại sao mặc quan phục?”

Tưởng Tích Tích thấy mắt nàng ta như mọc trên đỉnh đầu thì không chịu yếu thế nghênh đón: “Ta là nha dịch của phủ Tân An, vị Từ đại ca này cũng là người của phủ Tân An chúng ta. Tuy hắn vấp phải cô nương, nhưng chắc cũng chỉ là vô ý thôi. Cô nương cần gì phải làm khó người khác như vậy?”

Nghe thấy những lời này của Tưởng Tích Tích, nữ tử kia hừ lạnh một tiếng: “Thói đời thay đổi rồi, hiện giờ một nha dịch nhỏ bé mà cũng dám lớn tiếng trước mặt ta”

Tuy giọng nói của nàng ta nhỏ nhưng lại toát ra vẻ khinh miệt rõ ràng. Tưởng Tích Tích tức giận, vừa định đánh trả thì lại nghe thấy giọng nói của Trình Mục Du truyền đến từ phía sau: “Trước giờ thói đời vẫn luôn là như vậy. Cô nương đấy, e là đã bị sự nông cạn và vô tri của mình hạn chế khiến mất đi nhận thức cơ bản nhất về đối nhân xử thế rồi”

Nữ tử kia sững sờ. Nàng ta nhìn về phía Trình Mục Du đang chậm rãi bước xuống bậc thang, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Nàng ta là nha dịch phủ Tân An, chức quan của ngươi có lớn hơn nữa thì cũng chỉ là huyện lệnh phủ Tân An thôi. Ngươi có biết cha ta là ai không? Thế mà lại dám chống đối ta như vậy”

Trình Mục Du mím môi cười: “Ta không biết cũng không muốn biết lệnh tôn là người nào. Nhưng ông ta nuôi dưỡng ra một nữ nhi điêu ngoa như vậy, chắc hẳn ngoài quan lớn ra thì chẳng còn chức vị nào thích hợp nữa” Thấy cô nương kia tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hắn nói tiếp: “Nếu bất mãn với chuyện hôm nay, cô nương có thể đi cùng lệnh tôn tới phủ Tân An tìm ta, đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi một công đạo. Phủ Tân An bận bịu công việc nên mấy người chúng ta phải về gấp. Thứ cho tại hạ không thể phụng bồi”

Nói xong, hắn không để ý tới tiểu nha hoàn kia hô to gọi nhỏ phía sau mà nhẹ nhàng xua tay với Tưởng Tích Tích và Từ Tử Minh. Sau đó thong dong đi xuống bậc thang, thậm chí còn không thèm ngoảnh đầu lại một cái.

***

Mãi đến khi ra khỏi cổng chùa Thiên Hoằng, Từ Tử Minh mới hoảng hốt đi tới bên cạnh Trình Mục Du rồi sợ hãi nói: “Đại nhân, vị cô nương kia thoạt nhìn có lai lịch không nhỏ. Bây giờ ngài vì ta mà đắc tội nàng ta, nếu sau này nàng ta truy cứu thì biết làm thế nào đây?”

Trình Mục Du liếc hắn ta một cái, cao giọng nói: “Nàng ta truy cứu cái gì? Nếu không vừa ý chuyện ngươi làm bẩn giày của mình, vậy ngươi bồi thường cho nàng ta một đôi. Không đủ tiền thì ta cho ngươi mượn, dùng tiền tháng của ngươi trả là được”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)