Hữu Nhĩ còn chưa kịp tiếp lời thì nàng đã lắc đầu, nói: “Không thể nào, ông ta mới nhìn thấy tấm da này của ta lần đầu tiên, sao có thể vô duyên vô cớ mà nghi ngờ thế được? Trừ phi… trừ phi Trình Mục Du đã nói chuyện của ta cho ông ta biết” Nói tới đây, nàng tức giận nhìn về phía tường viện: “Quả nhiên là không thể tin tên này, miệng thì nói giữ bí mật cho ta, nhưng thoắt cái đã nói cho người khác rồi”Hữu Nhĩ ở bên cạnh nhắc nhở: “Dù sao Trình Đức Hiên cũng là phụ thân của hắn, luận thân phận, chung quy vẫn quan trọng hơn chúng ta nhiều”
Yến Nương liếc mắt khinh bỉ rồi lại dựa vào xích đu: “Cũng phải, xem ra sau này phải đề phòng hắn một chút, may mà hắn không biết thân phận thật của ta, bằng không kế hoạch của ta e là sẽ đi tong”
Hữu Nhĩ gật đầu, một lát sau lại sáp lại gần, hỏi: “Cô nương, ta vẫn còn một chuyện nghĩ mãi không ra, tại sao triều đình lại coi trọng số thuyền muối đó như thế? Còn phái cả quan viên xuống giám sát nữa”
Yến Nương gí trán hắn: “Cái này chắc ngươi không hiểu được đâu, đừng thấy muối chỉ là chút gia vị không đáng kể, bình thường chẳng có gì đẹp đẽ, nhưng nó lại ảnh hưởng đến đời sống dân chúng lắm đó, vì thế trước giờ chỉ có quan lại vận chuyển và bán ra, tiền lãi bán muối thuộc về địa phương. Nhưng tiền lãi cao, hơn nữa muối còn là thứ dân chúng cần, cho nên có rất nhiều người nhòm ngó, hy vọng có thể kiếm được một chút lợi lộc từ món lời khổng lồ đó”
Yến Nương nói một tràng nhưng Hữu Nhĩ như lạc trong sương mù, một hồi sau mới đờ đẫn nhả ra ba chữ: “Nghe không hiểu”
Yến Nương lắc đầu cười: “Nghe không hiểu cũng phải thôi, nhưng chắc ngươi cũng biết vụ án cháy thuyền muối mười sáu năm trước chứ nhỉ? Nếu không có vụ đó, ta nghĩ đương kim triều đình cũng không sát sao với thuyền chở muối như thế”
Nghe nàng nói vậy, Hữu Nhĩ ngay lập tức phấn chấn lại: “Dạo này mấy lão gia tử và lão thái thái trong ngõ thường nhắc đến chuyện này, bọn họ nói không phải là lửa đốt thuyền muối mà là lửa đốt thuyền nối mới đúng. Lúc đó gió lớn, sợ thuyền bị trôi mất nên các thuyền mới nối vào với nhau, cho nên mới gây ra đại họa như thế” Nói tới đây, Hữu Nhĩ gãi đầu: “Tính ra thì lúc đó chắc cô nương đã làm quan trong triều rồi nhỉ? Hẳn phải hiểu rõ vụ này hơn bọn họ, mau nói tôi nghe đi”
Nhưng Yến Nương lại lắc đầu: “Năm ấy ta và Triệu Trạch Bình theo tiên đế đến U Châu, chuyện trong triều đều giao cho Tấn Vương quản lý, lúc về triều mới biết được đã xảy ra chuyện lớn đến thế ở Tân An. Ta còn nhớ lúc tiên đế biết hơn một nghìn người phải chết dưới kênh đào thì tức đến nỗi mấy đêm không ngủ, sau đó còn miễn chức quan của Tấn Vương, tận vài năm sau mới khôi phục chức quan cho ông ta”
Hữu Nhĩ bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Tấn Vương chính là hoàng đế hiện tại, ông ta từng bị cách chức vì thuyền muối nên bây giờ mới coi trọng việc thuyền muối cập bến đến thế”
Yến Nương liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi cho là ông ta sẽ hối hận vì hàng nghìn mạng người đã chết đó sao? Ngươi lầm rồi, con người ông ta chỉ coi trọng hình tượng và danh dự của mình trong mắt dân, bởi vì uy danh tiên đế rất cao nên việc gì ông ta cũng so sánh với tiên đế, sợ mình thua huynh trưởng, vì thế lần này ông ta mới dốc hết sức để hòa một ván, nhân cơ hội xóa sạch vết nhơ trước kia”
Hữu Nhĩ lắc đầu: “Xem ra làm hoàng đế cũng không dễ dàng gì, ngày nào cũng phải suy tính nhiều chuyện như vậy, nếu là ta thì chắc hẳn lông tóc rụng sạch bách rồi”
Yến Nương không để ý tới Hữu Nhĩ, nàng ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, nghĩ về cái đêm của mười sáu năm trước, bầu trời đêm đó cũng quang đãng như lúc này, sao giăng khắp trời, cả vòm trời giống như một cái lồng chụp lấp lánh ánh bạc, thậm chí còn nhìn rõ được cả ngân hà. Còn nàng thì ngồi trên đài quan sát, tay cầm một cái búa sắt, gõ gõ đập đập một đống sắt vụn, cơ thể luôn lạnh lẽo vậy mà cũng đổ mồ hôi.
Bởi vì nàng quá chăm chú nên ngay cả Triệu Lãng đi đến phía sau nàng cũng không phát hiện ra, đến khi có một cái khăn xuất hiện trước mắt nàng mới giật mình, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên quay lại hô lên: “Huynh trưởng”
Triệu Lãng cười với nàng, không hề kiêng dè vén áo choàng ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi: “Rốt cuộc đến bao giờ hỗn thiên nghi này của đệ mới hoàn thành?”
Nàng lấy khăn lau mồ hôi, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Huynh trưởng, tâm trạng của huynh đã khá hơn chưa?”
Triệu Lãng lườm nàng: “Trẫm hỏi ngươi, rốt cuộc khi nào thì hỗn thiên nghi mới làm xong, trẫm vẫn còn đang chờ để dùng nó đây”
“Dùng nó… để làm gì ạ?”
Triệu Lãng cười ảm đạm, giữa hai hàng lông mày có chút sầu bi: “Trẫm đọc sách sử, biết được năm Doanh Chính thứ bảy, trong một năm sao chổi xuất hiện tận bốn lần liên tiếp ở phía Đông, phía Bắc và phía Tây. Dân gian nói sở dĩ sao chổi thường xuyên xuất hiện là bởi vì Thủy Hoàng cai trị tàn bạo, thôn tính sáu nước, người chết như ngả rạ, cho nên oan hồn mới hóa thành sao chổi, trượt qua bầu trời” Nói đến đây, hắn nhìn nàng: “Trẫm đang nghĩ, bây giờ trên trời nhất định cũng đang có sao chổi, bọn họ chắc chắn cũng đang oán hận trậm, cho nên oán khí khó tan, hóa thành vệt sao chổi bay trên trời”
Nàng kinh hãi: “Hoàng thượng, sao người có thể so sánh mình với bạo quân được chứ? Hoàng thượng nhân nghĩa chính trực, ngàn vạn con dân trong thiên hạ đều được đắm mình trong hoàng ân…”
Triệu Lãng nghe vậy thì lắc đầu phẩy tay, không cho nàng nói tiếp nữa: “Nhân nghĩa chính trực? Đã có nhiều người chết vì trẫm như vậy, từ nay về sau trẫm không đảm đương nổi hai chữ ‘minh quân’ nữa rồi” Dứt lời, hắn quay sang nhìn nàng, mắt ánh lệ: “Hiền đệ, người ta thường nói con người sau khi chết đi sẽ gặp lại những người khác dưới âm phủ, nếu thật sự có ngày đó, trẫm không biết phải đối mặt với bọn họ ra sao nữa. Nếu như thế thật, chẳng thà để ta hồn bay phách tán, rong ruổi khắp nước non Đại Tống này…”
Nghe thấy vậy, Yến Nương sợ đến mức tái mét mặt mày: “Huynh trưởng là chân long thiên tử, sẽ được hưởng phục thọ vạn niên, sao có thể mở miệng nguyền rủa mình như thế?”
Bấy giờ Triệu Lãng mới nở một nụ cười từ tận đáy lòng: “Chân long thiên tử, phúc thọ vạn niên gì chứ. Người khác nói nhảm thì thôi, sao đệ cũng tin những lời này thế? Hiền đệ à, ai rồi cũng phải chết đi, nếu thật sự đến ngày đó, đệ cũng đừng quá bi thương, tiễn ta đoạn đường cuối cùng xong đệ cũng quay về phía Bắc đi, áo ngựa tiêu dao, rong chơi đó đây ngắm hết cảnh đẹp thế gian, nhất định đừng để quốc sự, cung điện kín cổng cao tường trói buộc”
Triệu Lãng nói vậy không những không an ủi được nàng, ngược lại còn khơi lên lửa giận trong lòng nàng, vì thế nàng vứt sạch những quy củ khó khăn lắm mới học được, hùng hổ đứng lên, lớn tiếng nói: “Người đi đâu ta cũng sẽ đi theo, không cần biết người lên trời hay là xuống đất, ta nhất định sẽ tìm được người, tuyệt đối không để người cô độc một mình”
Triệu Lãng không nói gì nữa, qua một hồi mới cười với nàng, nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc, uổng công đệ tu luyện bao nhiêu năm mà vẫn hấp tấp như đứa trẻ con”
Nàng vội la lên: “Người mau hứa với ta đi, sau này nhất quyết không được nói mình như thế nữa, bạo quân đoản mệnh, huynh trưởng là quân tử nhân từ, chắc chắn sẽ thọ trăm tuổi, thọ ngang trời đất”
Triệu Lãng bất đắc dĩ đáp lời: “Ta hứa, bây giờ đệ có thể bình tĩnh ngồi xuống nói nhỏ đi chút được chưa? Đệ còn la lớn nữa thì cấm quân kéo đến đây bây giờ”
…
“Cô nương, cô nương” Giọng nói của Hữu Nhĩ truyền đến bên tai nàng: “Cô làm sao thế? Ta nói đến mức sắp trụi cả lông rồi mà sao cô không ý kiến gì thế?”
Yến Nương xoa đỉnh đầu bù xù của hắn ta vài cái, mắng: “Nếu ngươi mà làm hoàng đế thì lông nhiều đến mấy cũng không đủ rụng”