Tưởng Tích Tích vẫn còn nhớ rõ, kẹo đường của ngày hôm đó rất ngọt. Nàng ta từ tốn nhấm nháp từng miếng một cách kỹ lưỡng, mãi đến khi kẹo đường tan chảy thì mới chịu nuốt xuốngSau đó, Tưởng Tích Tích không bao giờ được ăn kẹo đường ngon lành như vậy nữa. Bởi vì ngày hôm sau, năm nghìn quân Liêu đột nhiên xông vào rừng và tàn sát tất cả những người trong làng, không chừa một ai, bất kể là người già, nữ tử hay trẻ em. Người duy nhất còn sống sót chính là Tưởng Tích Tích – lúc đó đang trốn trong bẫy săn thú.
Chín năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, những kí ức năm đó tựa như cánh diều bay cao và lẩn khuất sau những màn mây, tuy không thể nhìn thấy rõ ràng nhưng chúng chưa bao giờ rời xa nàng ta dù chỉ trong thoáng chốc. Đôi lúc, vào những thời khắc lơ đễnh, những hồi ức đó lại bất ngờ rơi xuống và đập vào tim nàng ta một cách nặng nề.
Tưởng Tích Tích dựa vào thân cây, ngẩng đầu ngắm trăng và thở dài: Đã bao lâu rồi nhỉ? Đã bao lâu nàng ta không nhớ tới cha của mình? Nếu không phải hôm nay Từ Tử Minh vô tình nhắc tới thì chẳng biết sự quên lãng này còn kéo dài bao lâu nữa. Tuy nhiên, thời gian càng dài thì sức mạnh của ký ức càng bành trướng. Tựa như hiện giờ, Tưởng Tích Tích chợt cảm thấy toàn thân đang bị bi thương nhấn chìm và rút cạn sức lực, thậm chí không còn đủ sức để đứng thẳng.
“Tích Tích!” Giọng nói của Trình Mục Du đột nhiên vang lên. Hắn bước ra khỏi bóng đêm, đi về phía nàng ta với nụ cười trên môi: “Ngươi ở đây một mình làm gì vậy? Lẽ nào đang trốn món canh bổ dưỡng của Từ đại ca?”
Giọng nói của hắn vô cùng ấm áp như thể ẩn chứa một loại ma lực kỳ lạ giúp Tưởng Tích Tích bỗng cảm thấy mình vừa thoát khỏi vực sâu chết lặng. Cả người nàng ta dần ấm lại, vừa cười nhợt nhạt vừa đáp: “Ta đã uống rồi! Nếu đại nhân không muốn uống món canh đó thì tốt nhất là đừng quay về lúc này. Từ đại ca chắc hẳn đang đợi ở trước phòng đại nhân đấy!”
Trình Mục Du đứng bên cạnh, nở nụ cười bất đắc dĩ và nói: “Từ Tử Minh điểm nào cũng tốt, nhưng lại quá bướng bỉnh và cố chấp. Nếu hắn đã nhận định điều gì thì mấy con trâu cũng kéo không lại. Hôm nay Sử Phi còn phàn nàn với ta rằng, vốn dĩ chân hắn ta chỉ bị thương nhẹ, nhưng do trong lòng bốc hỏa và nhiệt miệng nên vết thương đã trở nặng hơn, tất cả đều là do món canh của Tử Minh!”
Tưởng Tích Tích cũng cười với hắn và nói: “Nếu cứ tiếp tục thế này thì toàn bộ người trong phủ Tân An đều sẽ béo phì, thân thể cũng trở nên ù lì và mập mạp. Thế thì làm sao chúng ta có thể tra án được nữa?”
“Vài ngày nữa ta sẽ tìm cho Tử Minh một công việc chạy vặt để hắn luôn bận bịu, như thế sẽ không có thời gian rảnh để hầm canh nữa!”
“Đại nhân định để Từ đại ca làm gì?”
Trình Mục Du hơi nhướng mày và nói: “Chăn ngựa! Tử Minh là người hiểu ngựa và yêu ngựa. Công việc vặt này rất phù hợp với hắn!”
Tưởng Tích Tích lập tức vỗ tay cảm thán: “Đại nhân đừng đợi nữa. Ngày mai ngài hãy cho Từ đại ca nhận việc luôn đi! Vòng eo của ta đã béo lên nhiều rồi!”
Trình Mục Du cười và nói: “Đừng vội! Vài ngày nữa các thuyền chở muối sẽ cập bến, Tử Minh cần phải đi theo các ngươi để giám sát bến sông. Đợi xử lý xong chuyện đó thì ta sẽ phái hắn làm người chăn ngựa!”
Hai người đứng dưới gốc cây vừa nói chuyện vừa cười đùa vui vẻ, cùng nhau tán gẫu đủ vấn đề từ chuyện công đến chuyện tư. Thấm thoắt ánh trăng đã leo lên đỉnh đầu và lấp ló sau ngọn cây. Tưởng Tích Tích chợt ngáp một cái, khẽ cau mày và hỏi: “Đại nhân! Vì sao hôm nay lão gia lại tới tiệm thêu Tế Hồng? Vì sao Yến cô nương trả lại lễ vật cho lão gia? Ta thật sự cảm thấy rất khó hiểu!”
Đương nhiên Trình Mục Du biết rõ lý do Trình Đức Hiên tới tiệm thêu Tế Hồng, nhưng hắn lại không thể nói thẳng chuyện này với Tưởng Tích Tích, vì vậy bèn trả lời một cách mơ hồ: “Yến cô nương không phải là người bình thường. Cha ta rất tò mò về nàng ấy nên muốn gặp thử. Đó cũng là chuyện thường tình thôi. Về việc trả lại lễ vật, ta nghĩ là do Yến cô nương ghét người khác điều tra và suy xét về mình nên mới từ chối khéo cha ta như vậy”
“Thì ra là thế! Ta còn cảm thấy kỳ lạ khi hai người họ lại gây khó dễ cho nhau trong khi trước đây không oán không thù như thế” Tưởng Tích Tích nhìn Trình Mục Du và nói tiếp: “Nhưng còn một điểm kỳ lạ nữa là, mặc dù lão gia gặp rắc rối ở tiệm thêu Tế Hồng nhưng đại nhân không những không tức giận mà ngược lại còn… hả hê khi người khác gặp họa”
Trình Mục Du cố gắng che giấu nụ cười đã nở rộ trên môi và vặn hỏi: “Có sao?”
Tưởng Tích Tích than thở: “Không thể rõ ràng hơn nữa”
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của nàng ta, Trình Mục Du liền chuyển chủ đề: “Có lẽ bây giờ Tử Minh không còn đợi trong viện nữa. Ta đi ngủ trước đây. Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi!”
Tưởng Tích Tích thi lễ và nhìn hắn rời đi. Nhưng sau khi đi được vài bước, Trình Mục Du đột nhiên quay đầu nhìn nàng ta và nói: “Hai ngày sau là ngày giỗ của cha ngươi. Năm nay, ta nghĩ chúng ta nên vào chùa để xin cho cha ngươi một cái linh vị. Ngươi hãy chuẩn bị đồ đạc đi, hai ngày sau theo ta vào núi!”
Thân thể Tưởng Tích Tích chợt cứng đờ: “Đại nhân… Ngài vẫn còn nhớ sao?”
Trình Mục Du nhẹ nhàng đáp: “Do năm trước vừa tới Tân An, có quá nhiều chuyện xảy ra nên ta không thể an bài thỏa đáng. Sau này, nếu chúng ta đã định cư ở đây thì cũng nên lập một linh vị trong chùa cho cha ngươi để ngươi tiện thờ cúng!”
Khóe môi Tưởng Tích Tích run lên, cố gắng gượng cười, sau đó gật đầu thật mạnh và nói: “Đa tạ đại nhân đã nhớ ngày này. Ngày mai ta sẽ chuẩn bị lễ vật”
Đợi tới khi Trình Mục Du bước đi, hai hàng nước mắt trong veo mới lăn xuống từ hốc mắt của Tưởng Tích Tích. Nàng ta dõi theo bóng lưng của hắn đang ẩn hiện trong bóng tối, lẩm bẩm nói: “Cha ơi! Cha nhìn xem, đại nhân thật sự là một người cực kỳ cực kỳ tốt bụng. Có đại nhân ở đây, con gái của cha sẽ không bao giờ chịu cảnh bơ vơ và không nơi nương tựa nữa. Nếu cha trên trời linh thiêng thì cũng có thể an tâm rồi”
***
Chiếc xích đu liên tục “kẽo cà kẽo kẹt” đã đánh thức Hữu Nhĩ đang nằm trên bàn và chuẩn bị thiếp đi. Hắn ta dụi đôi mắt còn ngái ngủ, chống tay lên gò má và hỏi Yến Nương: “Cô nương! Bây giờ đã mấy giờ rồi mà cô vẫn chưa về phòng ngủ?”
Yến Nương trở mình, lắc xích đu mạnh hơn và lơ đễnh đáp: “Nếu không ngủ được thì ngươi về giường đi. Đừng ở đây làm phiền ta”
Hữu Nhĩ bị nàng chọc tức tới mức nuốt khan mấy bận và vặn hỏi: “Ta ở đây làm phiền cô sao? Cô cũng biết là ta sợ cái nóng nhất, ngoại trừ thời tiết lạnh cóng vào mùa đông thì ta đều ngủ ở ngoài sân, trên cây hoặc dưới mặt đất. Còn bây giờ, rõ ràng cô nương là người đang chiếm địa bàn của người khác nhưng lại tố cáo trước”
Yến Nương không thèm quan tâm tới những lời cằn nhằn đầy bất mãn của hắn ta. Nàng nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời và đột nhiên hỏi: “Hữu Nhĩ! Ngươi nói thử xem, tại sao Trình Đức Hiên lại tới đây?”
Hữu Nhĩ bĩu môi: “Chẳng phải Tưởng cô nương đã nói rồi sao? Ông ta đến đây để tạ ơn cô nương đã cứu cả nhà huynh trưởng của ông ta ở thôn Kinh Môn”
Yến Nương khịt mũi: “Ông ta là một người cực kỳ coi trọng tôn ti thứ bậc, thế mà lần này không chỉ mang theo lễ vật mà còn đích thân tới đây, thật sự rất kỳ quái”
“Mấy ngày nữa đoàn thuyền chở muối sẽ cập bến, ông ta được triều đình phái tới Tân An để giám sát tình hình cho nên mới ghé thăm chúng ta. Đó cũng chẳng phải là chuyện gì to tát”
Yến Nương lắc đầu: “Không đúng! Ta luôn cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn ta rất khác thường, giống như đang tìm tòi một thứ gì đó, lẽ nào…” Nàng đột nhiên đứng bật dậy: “Ông ta đã nghi ngờ ta rồi sao?”