Vì vậy, khi nhìn thấy bát canh mà Từ Tử Minh đưa tới, Tưởng Tích Tích liền nở một nụ cười gượng gạo đến độ không thể giả tạo hơn nữa, thân hình cũng hơi nghiêng sang một bên để né tránh hắn ta và trả lời qua loa: “Từ đại ca, gần đây ta béo lên rất nhiều, đại nhân nói rằng nếu ta tiếp tục tăng cân thì e rằng sẽ không thể múa kiếm nữa. Vì vậy huynh nên đưa bát canh này cho đám người Sử Phi đi. Chân của hắn ta đang bị thương nên cần bồi bổ nhiều”Từ Tử Minh nắm lấy bàn tay Tưởng Tích Tích và đưa bát canh cho nàng ta: “Tưởng cô nương! Đây chỉ là món canh chay, hơn nữa ta còn cho thêm hạt sen và nấm măng vào, chẳng những không khiến cô béo lên mà còn giúp cô giảm cân đấy. Cô cứ yên tâm mà uống!”
Tưởng Tích Tích bất lực gãi đầu và đáp: “Nếu vậy, ta… cung kính không bằng tuân mệnh!”
Nàng ta nhận bát canh, đứng tại chỗ và múc một thìa cho vào miệng. Canh nóng đến mức khiến Tưởng Tích Tích phải thụt lưỡi và liên tục than “nóng quá, nóng quá”. Dáng vẻ đó khiến Từ Tử Minh bật cười.
“Tưởng cô nương! Đại nhân thường căn dặn rằng không được phép nói chuyện khi ăn và ngủ. Cô đã ở bên cạnh ngài ấy nhiều năm như vậy mà vẫn chưa học được những phép tắc này”
Tưởng Tích Tích dùng tay quạt để giảm nhiệt và nói: “Từ đại ca đang chê ta thô lỗ à? Cũng chẳng còn cách nào khác. Từ nhỏ ta đã sinh sống ở trên núi, cha ta chỉ dạy ta võ công mà thôi. Những thứ khác cha ta chẳng màng giáo huấn. Ông ấy luôn nói rằng người sống ở đời chỉ cần vui vẻ và khoáng đạt là được, nếu cứ suốt ngày bị quy củ ràng buộc thì sẽ tù túng đến chết mất” Vừa nói, nàng ta vừa tùy tiện ăn vài thìa canh rồi đặt bát canh trở lại khay.
Từ Tử Minh ngạc nhiên nói: “Ta chỉ nghe người ta kể rằng cô nương được đại nhân nhận nuôi từ khi còn nhỏ, không ngờ cô lại từng sống ở trên núi”
Tưởng Tích Tích cười yếu ớt và đáp: “Nếu không có chuyện đó thì làm sao ta gặp được đại nhân? Năm đó, quân Liêu đã sát hại cả làng bọn ta. Vì bảo vệ ta, cha ta đã liều chết với nhiều vết thương trên người. Mà trong khi đó, ta lại ẩn nấp trong bẫy săn thú suốt mấy ngày đêm. Nếu đại nhân không tìm thấy ta thì e rằng bây giờ, trên đời này sẽ không còn ai tên là Tưởng Tích Tích nữa”
Nghe nàng ta nói vậy, cái khay trong tay Từ Tử Minh khẽ run lên khiến nước canh đổ xuống đất. Tưởng Tích Tích liền đỡ lấy cánh tay hắn ta và hỏi: “Từ đại ca sao thế? Sao huynh lại kích động như vậy?”
Hóa ra Trình Mục Du vẫn giấu kín việc Từ Tử Minh là người nước Liêu, không tiết lộ với bất kỳ ai. Vì vậy, khi Tưởng Tích Tích nói rằng cha nàng ta đã bị quân Liêu sát hại thì hắn ta vô cùng khiếp sợ và hoảng hốt, đồng thời sự đồng cảm và hối lỗi khiến hắn ta nhất thời không biết phải đối mặt với cô nương này như thế nào. Vì vậy, Từ Tử Minh vội vàng viện cớ và bỏ đi với bát canh đã bị vơi đi phân nửa. Tưởng Tích Tích nhìn bóng lưng hắn ta với vẻ mặt mù mịt và khó hiểu. Nàng ta gọi với theo hắn ta vài tiếng, nhưng nào ngờ lại khiến Từ Tử Minh bỏ chạy nhanh hơn.
***
Bóng dáng mạnh mẽ và vạm vỡ của nam nhân đang quay lưng về phía Tưởng Tích Tích. Ông đang đứng bất động dưới gốc thông cằn cỗi hàng trăm năm tuổi. Tuy nói rằng không di chuyển, nhưng xuyên qua ánh sáng ban mai, nàng ta có thể trông thấy phần thân trên trần trụi của ông đang lên xuống nhịp nhàng theo nhịp thở.
Đột nhiên, một con chim hỉ thước đậu lên cành cây trên đầu ông khiến những lá thông úa tàn rụng xuống. Nói thì chậm nhưng diễn biến lại rất nhanh, nam nhân kia nhanh chóng xoay người và nhặt trường kiếm trong bụi cỏ lên, sau đó hai chân hơi dùng sức để thân hình thoắt cái bay lên không trung. Ông giống như một đám mây nhẹ nhàng đang bay song song với mặt đất. Trường kiếm dài thì tựa như một tia chớp đang lướt nhanh qua những lá thông rơi lả tả.
Ánh sáng phản chiếu từ thanh kiếm khiến Tưởng Tích Tích chói mắt. Nàng ta lấy tay che mắt và lùi lại vài bước.
Lúc nghe thấy âm thanh nam nhân kia đáp xuống đất, Tưởng Tích Tích bỏ tay xuống, chạy về phía ông nhanh như một cơn gió và ngẩng đầu nói: “Cha ơi! Cha nhất định phải giữ lời hứa đấy! Nếu có một lá thông chưa được chém đứt thì cha phải nhận thua, sau đó mỗi ngày đều làm kẹo đường cho con ăn!”
Nam nhân mỉm cười âu yếm nhìn Tưởng Tích Tích, đoạn sờ nhẹ lên đỉnh đầu nàng ta: “Tiểu nha đầu này! Răng của con đều bị sún cả rồi mà vẫn muốn ăn kẹo. Ta nhất định phải thắng trận cá cược này”
Tưởng Tích Tích không phục. Nàng ta bước tới gần chiếc khăn vuông đã trải sẵn trên mặt đất, cẩn thận lần mò những lá thông rơi vãi bên trên và cố gắng tìm một chiếc lá còn hoàn chỉnh. Nhưng sau một hồi tìm kiếm, Tưởng Tích Tích vẫn không thể phát hiện chiếc lá nào còn nguyên vẹn. Toàn bộ lá thông trên chiếc khăn đều bị trường kiếm chém thành hai khúc.
Tưởng Tích Tích mím môi và âm thầm suy tính một hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của kẹo đường. Vì vậy, nàng ta bèn kêu lên một tiếng, chiếc khăn trong tay nhẹ nhàng rơi xuống. Sau đó, Tưởng Tích Tích ngồi xổm xuống, nhanh nhảu nhặt một lá thông nguyên vẹn từ trong bụi cỏ gần đó và giơ nó trước mặt nam nhân kia: “Cha nhìn xem, vẫn còn một chiếc lá chưa bị chém đứt. Cha thua rồi! Đi thôi! Chúng ta về nhà làm kẹo đường!”
Nàng ta chưa kịp nói xong thì đã bị ông níu lại gần, hai tay nhẹ nhàng thọc lét ở cổ Tưởng Tích Tích và nói: “Tiểu nha đầu! Ỷ mình đã trưởng thành nên ngay cả cha cũng dám lừa gạt”
Tưởng Tích Tích cười tới mức hụt hơi và cố gắng trốn thoát, miệng liên tục cười khanh khách và nói: “Cha không chịu giữ lời hứa! Người lớn mà lại bắt nạt trẻ con! Cha là người xấu! Cha là người xấu!”
Nam nhân ngồi xổm xuống, dùng bàn tay to vỗ nhẹ lên đầu Tưởng Tích Tích và hỏi: “Con thích ăn kẹo đến vậy sao?”
Tưởng Tích Tích biết ông đã mềm lòng nên vội vàng gật đầu và nói bằng giọng nũng nịu: “Con thích! Ngay cả trong mộng con cũng mơ thấy mình được ăn kẹo!”
Nam nhân tươi cười vui vẻ, vươn tay ôm con gái lên vai và nói: “Vậy thì chúng ta về nhà làm kẹo đường thôi! Con phải hứa với cha là con chỉ được ăn một lần nữa thôi, sau đó phải chăm chỉ luyện võ, không được phép lười biếng nữa!”
Tưởng Tích Tích vui vẻ vỗ tay: “Con hứa, con hứa! Sau này, chuyện gì Tích Tích cũng nghe theo lời cha. Cha muốn con làm gì thì con sẽ làm nấy, tuyệt đối không dám trái lời cha!”
Nam nhân nghe con gái nói vậy thì mỉm cười. Nhưng sau khi tươi cười, ông lại chìm vào im lặng một hồi rồi nói với Tưởng Tích Tích vẫn đang vui vẻ ngâm nga: “Nha đầu! Mỗi ngày, lúc trời còn chưa tảng sáng thì con đã phải luyện võ, cho nên dù tuổi còn nhỏ mà thân thể con đã chi chít vết thương rồi!”
Tưởng Tích Tích nghe giọng cha đầy day dứt nên vội ôm cổ ông và nói trìu mến: “Cha làm thế cũng là muốn tốt cho con, con biết mà! Vì vậy, dù có vất vả đến đâu thì con cũng sẽ không giận cha!”
Hốc mắt nam nhân chợt nóng lên, yết hầu lên xuống vài lần và nói: “Tích Tích! Con hãy nhớ kỹ, nếu một ngày nào đó kẻ thù tìm tới tận cửa, con đừng quan tâm đến bất cứ điều gì ngoại trừ sử dụng bản lĩnh võ công mà ta đã dạy con để mở một đường máu và chạy thoát!”
Nghe vậy, thân thể Tưởng Tích Tích chợt cứng đờ: “Cha vừa nhắc tới kẻ thù sao? Ai là kẻ thù của chúng ta? Chẳng lẽ chúng ta sống trong núi là để trốn hắn ta?”
Vẻ mặt của nam nhân thoáng nặng nề, nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười quen thuộc với con gái và nói: “Đời người lâu dài như vậy, ai dám đảm bảo rằng mọi chuyện sẽ luôn suôn sẻ và thông thuận chứ? Ý của cha là ngộ nhỡ về sau lâm vào hiểm cảnh, nếu con biết võ công thì sẽ nắm được vài phần thắng. Thôi, muộn rồi, chúng ta về nhà đi! Cha sẽ làm kẹo đường cho con!”