Tân An Quỷ Sự

Chương 465: Thuyền chở muối

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng Trình Đức Hiên vẫn còn lo lắng, cau mày và nói với Trình Mục Du: “Bây giờ những kẻ lén lút buôn lậu muối ngày càng hiên ngang và càn rỡ. Tuy buôn lậu muối đã được triều đình liệt vào hàng trọng tội, nhưng những hành động bất chấp lệnh cấm vẫn luôn tiếp diễn. Đặc biệt là băng đảng ở Kiến Châu do hai huynh đệ Đỗ Hắc Long và Đỗ Hắc Hổ cầm đầu. Bọn chúng đã lôi kéo hàng chục người để chở muối lậu vào các tỉnh nội địa để buôn bán, mỗi người đều mang theo vũ khí như đao kiếm, thậm chí có người còn vác theo đạn pháo. Lúc băng đảng này hùng mạnh nhất thì nhân lực lên tới hàng nghìn người, nếu không nhờ triều đình phái cấm vệ quân tiến hành vây quét và xử tử hai huynh đệ kia thì không biết sẽ nảy sinh bao nhiêu mối họa nữa. Vì vậy, lô muối đến từ Tây Hạ này phải tạm thời thay đổi lộ trình, tháo dỡ hàng xuống thuyền ở Tân An, sau đó tiếp tục vận chuyển đến Biện Lương bằng đường bộ. Đây là cách để phòng ngừa bọn cướp bất ngờ tập kích giữa đường”Trình Mục Du khẽ gật đầu và nói: “Con có biết sự kiện ở Kiến Châu, đồng thời cũng nghe nói rằng mặc dù hai huynh đệ Hắc Long và Hắc Hổ đã bị xử tử, song băng đảng kia đã bầu ra một thủ lĩnh mới tên là Đỗ Nhữ, biểu đệ của Đỗ Hắc Long. Tên Đỗ Nhữ kia chẳng những không chịu quy hàng mà còn hiên ngang kết bè kết phái để tạo ra một đội quân hơn nghìn người. Bọn chúng không chỉ cướp muối mà còn buôn bán và phân phát muối lậu. Chuyện này là thật sao?”

Trình Đức Hiên hạ giọng đáp: “Là thật! Sau khi biết chuyện này, Thánh Thượng đã vô cùng tức giận và phẫn nộ, lập tức cách chức hơn hai mươi quan viên ở Kiến Châu. Cho nên lần này, khi muối được vận chuyển tới Tân An, con phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không để xảy ra sơ suất nào”

Trình Mục Du cúi đầu hành lễ và nói: “Cha yên tâm. Con nhất định sẽ dốc hết sức lực để hỗ trợ triều đình” Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bèn ngẩng đầu lên và nói: “Cha, con sực nhớ ra một chuyện, mười sáu năm trước, có phải vụ án hỏa hoạn trên thuyền chở muối cũng xảy ra ở Tân An không?”

Trình Đức Hiên nhấp thêm một ngụm trà và hỏi ngược lại: “Đang yên đang lành, sao đột nhiên con lại nhắc tới chuyện này?”

Trình Mục Du cụp mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Trước đây, lượng muối được vận chuyển tới Tân An chiếm tới phân nửa tổng sản lượng ở kinh thành và các khu vực lân cận, là một đầu mối vô cùng trọng yếu và then chốt. Vào mùa cao điểm, các thuyền chở muối cập bến Tân An chờ phê duyệt đông nghìn nghịt đến mức cột buồm lấp kín các khoảng trống trên bến thuyền, đậu chen chúc trên sông. Từ xa nhìn lại, các đoàn thuyền san sát như thể đang che thành lấp đất. Sau đó, vì Tân An xảy ra một tai nạn cực kỳ nghiêm trọng cho nên mọi người mới thay đổi lộ trình”

Trình Đức Hiên thở dài, vừa lắc đầu vừa nói: “Chuyện này là điều không tránh khỏi, bởi lẽ tai nạn đó đã hại chết quá nhiều người. Nếu không Tân An chắc hẳn sẽ thịnh vượng hơn hiện giờ rất nhiều”

“Theo tài liệu ghi chép lại, trận đại hỏa hoạn kia xảy ra vào lúc thời tiết lạnh giá và mặt đất đang đóng băng. Lửa dữ bốc lên, thuyền bè đỏ rực, khói đen mù mịt, biển lửa ngùn ngụt ập xuống như bão tuyết. Những tùy tùng trên thuyền nhanh chóng nghẹt thở, một số nhảy xuống sông và bị chết đuối, số còn lại thì bị thiêu sống, hơn một nghìn người mất mạng trong nháy mắt. Đến khi ngọn lửa lụi tàn thì bờ sông cũng trở nên im lìm và phẳng lặng chẳng khác gì một địa ngục trần gian. Trong vụ tai nạn đó, có tổng cộng một trăm mười chiếc thuyền bị thiêu rụi và hơn một nghìn hai trăm người chết” Nói xong những câu này với giọng điệu nặng nề, Trình Mục Du ngẩng đầu lên: “Nghe nói lúc đó đang có gió Tây Bắc thổi mạnh, ngọn lửa được ngọn gió trợ sức nên càng dữ dội và cuồng nộ càn quét. Các thuyền bè lại đậu san sát, mỏ neo lẫn lộn vào nhau nên không thể nhanh chóng di chuyển được. Tình thế đó khiến càng nhiều thuyền viên hoảng loạn nhảy xuống nước, còn những con thuyền chưa cháy thì chỉ có thể ngồi yên chờ chết, cuối cùng dẫn đến thảm kịch kia. Tuy nhiên, tài liệu lại không ghi chép rõ nguyên nhân của trận hỏa hoạn, cha có biết sự tình ẩn khuất bên trong không?”

Trình Đức Hiên khẽ khịt mũi: “Đương nhiên lửa không thể tự nhiên bốc cháy. So với việc nghĩ rằng đó chỉ là ‘tai nạn’ thì cách nói ‘tai họa do con người gây ra’ sẽ hợp lý hơn”

Trình Mục Du lập tức sửng sốt: “Tai họa do con người gây ra? Lẽ nào ai đó đã cố ý phóng hỏa?”

Trình Đức Hiên gật đầu: “Vào triều đại Thái Tổ, việc kiểm soát các thuyền chở muối cực kỳ nghiêm ngặt và sát sao, ngoại trừ đèn dầu được phép sử dụng trên thuyền thì tất cả các vật dụng thắp sáng khác đều bị cấm mang lên thuyền, thậm chí việc nấu ăn trên thuyền cũng bị cấm tiệt. Thuyền viên chỉ có thể ăn lương khô mà thôi. Tuy nhiên, sau thảm kịch đó, các quan viên lại tìm thấy một nửa bó đuốc còn sót lại trên xác một con thuyền chở muối”

“Đuốc?”

“Đúng vậy, đó là một bó đuốc. Khi thuyền chở muối cập cảng Tân An, triều đình đã đặc biệt cử Nghiêm Khánh Dương, phó tướng quân của đội quân đóng ở vùng ven Tân An tới canh giữ bờ sông để đề phòng trường hợp khẩn cấp. Mà bó đuốc kia chính là vật dụng của đội quân vùng ven đó” Trình Đức Hiên khẽ nói.

“Ý của cha là thủ hạ của Nghiêm Khánh Dương đã tự ý lên thuyền chở muối?” Trình Mục Du sửng sốt hỏi vặn.

“Chứng cứ vô cùng xác đáng. Nếu không phải ông ta thì còn có thể là ai?”

Trình Mục Du lộ vẻ khó hiểu và thắc mắc: “Sau đó thì sao? Vì sao không có ai nhắc lại chuyện này? Với tính khí của Tiên đế, nếu tìm ra hung thủ thì ắt hẳn phải xử lý nghiêm minh, nhưng tại sao trong tài liệu lại không có ghi chép nào?”

“Bởi vì Nghiêm Khánh Dương đã trốn thoát” Trình Đức Hiên lắc đầu và đáp: “Chẳng biết nghe ngóng tin tức từ đâu mà ông ta đã dẫn thuộc hạ trốn khỏi Tân An trước khi cấm vệ quân truy bắt, không rõ tung tích nữa”

Trình Mục Du giật mình: “Chẳng trách trong sử sách không có ghi chép gì, hóa ra là vì nghi phạm đã bỏ trốn” Hắn lại gặng hỏi: “Nhưng Nghiêm Khánh Dương đã lẩn trốn nhiều năm, lại còn dẫn theo nhiều người bên mình như vậy, chẳng lẽ không có ai phát hiện tung tích của bọn họ?”

Trình Đức Hiên lắc đầu: “Có người nói rằng ông ta đã dẫn đội quân theo địch nên mới lẩn trốn được nhiều năm như vậy. Nhưng ta nghĩ rằng nếu Nghiêm Khánh Dương thật sự quy hàng giặc thì ít nhiều sẽ xuất hiện một vài tin đồn nào đó, nếu không có thì chắc hẳn ông ta vẫn chưa đến Đại Liêu. Còn về việc Nghiêm Khánh Dương đang ở đâu thì hiện giờ vẫn là một bí ẩn” Nói xong, ông ta chợt biến sắc và dặn dò hắn: “Thánh Thượng cực kỳ coi trọng vấn đề vận chuyển muối, vì vậy lần này con phải hết sức cẩn thận, mỗi một bước đều phải cực kỳ thận trọng để không xảy ra sự cố nào”

Trình Mục Du cúi đầu và đáp: “Con sẽ ghi nhớ điều này và tuyệt đối không phụ sự tín nhiệm của triều đình”

***

Tấn Nhi đã ngủ say. Tưởng Tích Tích giúp cậu vén lại chăn bông và thử kiểm tra nhiệt độ trong lòng bàn tay của cậu, sau đó mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Vừa đóng cửa, nàng ta đã trông thấy một người đang đứng dưới bóng cây. Người nọ thấy Tưởng Tích Tích bước ra thì lập tức hớn hở lại gần và nâng chiếc bát trong tay lên cao: “Tưởng cô nương! Cô nếm thử món canh này xem hương vị thế nào. Ta đã hầm canh suốt nửa ngày trời. Bát này là của cô, còn phần của đại nhân thì ta sẽ mang tới tận nơi sau”

Người đó là Từ Tử Minh. Từ khi theo Trình Mục Du trở về phủ Tân An, hắn ta bắt đầu đảm đương nhiệm vụ chăm lo việc ăn uống và sinh hoạt thường ngày cho Trình Mục Du, bao gồm lo ăn, mặc, ở và đi lại. Hắn ta chu đáo và cẩn thận đến mức Tưởng Tích Tích cũng phải kinh ngạc. Nàng ta không biết tại sao một đại nam nhân như hắn ta lại có thể chăm lo mọi việc một cách chu toàn và kỹ lưỡng như vậy.

Chỉ là đôi khi, sự chu đáo của Từ Tử Minh có phần quá phận. Chẳng hạn như lần này, sau khi Trình Mục Du trở về từ thôn Kinh Môn, Từ Tử Minh cho rằng hắn đã gầy gò và tinh thần cũng không còn tốt như trước, vì vậy hắn ta càng thêm cẩn thận, chăm lo ba bữa ăn một ngày, thậm chí còn lôi từ đâu ra một cuốn bách khoa toàn thư về việc bồi bổ dinh dưỡng và mải mê nghiên cứu nó, đoạn gia tăng dược liệu trong khẩu phần ăn của Trình Mục Du. Không chỉ vậy, cứ cách hai ngày một lần, Từ Tử Minh còn hầm một thứ gọi là món canh bổ dưỡng, chẳng những hắn ta yêu cầu Trình Mục Du uống một bát trước khi đi ngủ mà ngay cả Tưởng Tích Tích và hai huynh đệ Sử thị cũng không thoát khỏi “nanh vuốt ma quỷ” của hắn ta. Sau đó, toàn bộ người trong phủ Tân An cũng bị hắn ta ép uống món canh kia đến mức ngán ngẩm. Mỗi lần nhác thấy Từ Tử Minh, bọn họ liền vội vàng bỏ chạy như chuột gặp mèo.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)