Trình Đức Hiên hừ một tiếng, mắt đảo qua Trình Mục Du rồi nói: “Huynh còn lạ gì cái tính cách ngoan cố này của nó nữa. Từ khi nương của Tấn Nhi mất, người đến cửa cầu thân nhiều không kể xiết, nhưng nó suốt ngày tránh mà không gặp, làm ta đắc tội bao nhiêu người. Thật là mất hết mặt mũi, vì thế cũng chỉ đành mặc kệ nó”Trình Mục Du không phản bác cũng chẳng tiếp lời mà chỉ mỉm cười rồi lại cầm đũa lên, chăm chú gắp hạt lạc. Dường như gắp lạc là chuyện quan trọng phải làm ngay.
Trình Quốc Quang nhìn hắn: “Không phải nó không muốn đi bước nữa, chỉ là chưa tìm được người vừa ý mà thôi. Nhưng ta thấy vị Yến cô nương kia không tồi. Mục Du, ý của con thế nào?”
Tay hắn hơi run lên khiến chiếc đũa cầm trong tay hơi chệch, hạt lạc theo đó mà rơi xuống đất rồi lăn vài vòng, cuối cùng lăn vào dưới gần chạn bát.
Trình Mục Du ngẩng đầu: “Yến cô nương?”
Trình Quốc Quang cười: “Mấy ngày nay con và nàng ta cùng nhau chăm sóc những người bị hại. Nàng ta còn giúp chuẩn bị hậu sự cho Khải Sơn, việc phức tạp như thế mà nàng ta xử lý đâu vào đấy, có thể thấy được là một cô nương tâm tư thông tuệ. Chưa nói đến những cái đó, điểm mấu chốt nhất chính là ta có thể nhìn ra được con vô cùng quan tâm đến nàng ta, trong lời nói cử chỉ đều lộ ra một chữ ‘tình’. Tuy đại bá của con đã cao tuổi nhưng còn chưa đến mức già cả mắt hoa, ta vẫn có thể cảm nhận được tâm tư của người trẻ tuổi như các con”
Thông qua nhiều ngày tiếp xúc, Trình Quốc Quang đã sớm nhìn thấu tâm ý của cháu trai, đồng thời ông ta cũng phát hiện Trình Mục Du tuy có tình cảm với Yến Nương nhưng trong hành động và lời nói vẫn có chút chần chừ, giống như đang kiêng kị gì đó. Ông ta không muốn hắn lại hối hận nên thừa dịp Trình Đức Hiên đang ngồi đây, muốn tác hợp cuộc hôn nhân này của Trình Mục Du.
“Yến cô nương?” Trình Đức Hiên lần đầu nghe thấy cái tên này, trong lòng không nhịn được kinh hãi, hỏi lại: “Nàng là người phương nào?”
Trình Mục Du còn chưa lên tiếng thì Trình Quốc Quang đã vội trả lời thay: “Cô nương này là một vị tú nương, tiệm thêu của nàng ta ở ngay bên cạnh phủ Tân An, làm láng giềng với Mục Du, bởi vậy hai người họ mới quen nhau hiểu nhau…”
“Tú nương? Huynh trưởng, Trình gia chúng ta tuy không phải hoàng thân quốc thích, nhưng tốt xấu gì cũng coi như danh môn đại tộc, sao huynh có thể tác hợp Mục Du cưới một tú nương chứ?” Trình Đức Hiên tỏ ra khó xử.
“Không làm chính thê, cưới về làm thị thiếp cũng được. Yến cô nương cơ trí thông tuệ, cũng có nhiều lợi ích đối với con đường làm quan của Mục Du” Trình Quốc Quang biết đệ đệ của mình là người coi trọng gia thế địa vị, vì vậy ông ta lại khuyên bảo: “Mấu chốt nhất chính là Mục Du không dễ mới vừa ý người ta, chẳng lẽ đệ muốn để nó ở vậy cả đời, tuổi già cô đơn hay sao?”
Nghe ông ta nói như vậy, Trình Đức Hiên nhìn về phía nhi tử, ánh sáng nơi đáy mắt biến ảo khó lường: “Con thật sự chung tình với vị cô nương kia sao? Muốn cưới nàng ta à?”
Trình Mục Du vẫn cúi đầu không nói lời nào, giờ nghe thấy phụ thân hỏi chuyện thì hắn mới buông đũa, ngẩng đầu nhìn Trình Đức Hiên, sau đó lại chuyển tầm mắt đến Trình Quốc Quang, cứ thế nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát rồi bỗng nhiên lắc đầu cười: “Đại bá, người đã già thật rồi, mấy ngày nay chất nhi thấy người nhìn cái gì cũng híp mắt, không biết có phải đã mắc tật về mắt hay không? Lát nữa ăn xong, chất nhi sẽ giúp người thăm khám”
Trình Đức Hiên nhíu mày: “Mục Du, con có ý gì?”
Trình Mục Du cười đáp: “Phụ thân, về chuyện của con thì đại bá nhìn lầm rồi. Con và Yến cô nương chỉ là bạn thân, nàng ấy là người phóng khoáng, hào sảng không giống những nữ tử khác cho nên con mới tiếp xúc với nàng ấy nhiều một chút”
Trình Đức Hiên đánh giá hắn: “Chỉ như vậy thôi?”
Trình Mục Du nghiêm mặt nói: “Chỉ như vậy thôi” Nói xong hắn liền đứng dậy, hành lễ với hai người họ rồi xin phép cáo lui: “Vãn bối đột nhiên nhớ tới còn có vài thứ chưa thu xếp xong, xin cáo lui trước, đại bá và phụ thân cứ thong thả dùng bữa”
Nhìn Trình Mục Du ra cửa, Trình Quốc Quang mới buồn bực lẩm bẩm: “Chẳng lẽ thật sự là ta hiểu lầm sao? Nhưng ngày ấy Tấn Nhi đi nhà xí về, trong tay áo có thêm một cái bình nhỏ, bên ngoài quấn chặt một tầng vải viết đầy chữ, trên đó nói thứ trong bình là mủ cây sơn dầu. Mục Du bảo Tấn Nhi bôi mủ đó lên tay Yến cô nương để xua đuổi tà vật trong người nàng ta”
Trình Đức Hiên đảo mắt: “Điều này cũng không nói lên điều gì, Mục Du là vì cứu mọi người chứ đâu phải vì cứu mình nàng ta”
Trình Quốc Quang vỗ lên tay ông ta một cái, trong mắt đầy thâm ý: “Quan trọng nhất chính là chữ trên mảnh vải kia viết nhắc nhở Tấn Nhi không được dùng liều lượng quá nhiều, chỉ một chút là đủ, nếu không sẽ để lại sẹo về sau không dễ trị liệu”
Thấy Trình Đức Hiên không nói lời nào, ông ta lại cười khẽ: “Sao nào, đệ cũng cảm thấy lạ phải không? Trong thời khắc nguy cấp mà nó còn suy nghĩ cho vẻ ngoài của nàng ta, đây không phải là chân tình thì là cái gì?”
***
Bầu trời xanh trong sạch sẽ như mới được tẩy rửa. Trước cửa tích tụ một đống lá khô cao nửa thước, cơn gió thổi qua, vài cái lá theo gió bay lên trời sau đó lại rơi xuống đất.
Tưởng Tích Tích híp mắt nhìn biển hiệu lấp lánh ánh vàng trên đầu trong chốc lát, sau đó mới vươn tay gõ cửa: “Yến cô nương, là ta, ta vào được không?” Nói xong, nàng ta đẩy cửa lớn ra rồi đi vào, thấy Yến Nương đang ngồi bên bàn đá, một tay cầm khung thêu, tay kia cầm kim, đang nghiêm túc thêu gì đó.
Thấy Tưởng Tích Tích tiến vào, nàng nhoẻn miệng cười, vẫy tay ý bảo nàng ta đến gần. Tưởng Tích Tích lập tức đi tới, cúi đầu nhìn: “Chim nhạn bay về phía Nam, Yến cô nương thêu thật hợp với tình cảnh, chỉ là…” Nàng ta chỉ vào một hàng chữ nhỏ bên cạnh nói: “Đây là thơ gì vậy?”
“Nhạn đã bay cao người chưa về” Yến Nương nhẹ giọng thì thầm, trên mặt lại có thêm một tia đau khổ, nhưng rất nhanh nàng đã che giấu nó đi, cười hỏi: “Hôm nay cô nương tới đây là có việc gì sao?”
“Ta muốn xin lỗi Yến cô nương”
“Xin lỗi?”
Tưởng Tích Tích gật đầu: “Ngày ấy ở đầm lầy, cô nương bởi vì ta nên mới bị tà vật quấn thân, nếu không phải có biện pháp của đại nhân thì sợ là cô nương cũng đã bị đoạt xá”
Yến Nương nghi hoặc: “Sao Tưởng cô nương lại nói vậy?”
“Lúc rơi vào đầm lầy, chân ta bị mắc vào thứ gì đó, lúc dùng sức tránh ra thì quan ủng đã đâm rách thứ kia, về sau ta mới nghĩ ra, thứ đó hẳn là một cái túi da bò, mà lúc đó Yến cô nương bận cứu chúng ta nên thứ kia thừa cơ nhập vào người cô nương” Tưởng Tích Tích nghiêm mặt nói.
Yến Nương trầm tư vuốt cằm: “Chẳng trách lúc ấy ta thấy sau eo đau nhức nhưng không nghĩ là bị tà vật chui vào người” Nhưng nàng rất nhanh đã cong môi cười nói: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, Tưởng cô nương cần gì phải để trong lòng, còn mang theo quà đến nhận lỗi nữa”
Thấy nàng nhìn chằm chằm cái hộp trong tay mình, Tưởng Tích Tích hơi ngượng ngùng, đặt cái hộp gỗ tinh xảo kia lên bàn: “Đồ này không phải ta mang đến, là lão gia của chúng ta theo đến Tân An. Ông ấy muốn cảm ơn cô nương đã giúp mọi người lúc ở thôn Kinh Môn nên mới bảo ta sang tặng cô nương thứ này”
Yến Nương ngẩng đầu: “Lão gia nhà cô, có phải là Trình Đức Hiên?”
Quyển 15 - Chương 1:Nếm mùi thất bại
Ánh trăng đổ xuống nước sông đen như mực. Bóng trăng phản chiếu như xúc tuĐêm nay không có lấy một ngọn gió nên mặt sông cũng không có sóng. Từ xa nhìn lại mặt sông giống như một viên đá cẩm thạch, dưới ánh trăng chiếu rọi tỏa ra ánh sáng trắng lạ lùng. Nếu như không có vài tiếng ồn ào như có như không thi thoảng vọng lại, Hứa Đại Niên gần như cho rằng mình đang ở một bãi tha ma mà không phải là trên kênh đào đã mang theo mấy trăm năm phồn hoa này. Hắn ta xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ rồi lau nước dãi trên miệng. Sau đó mới ngồi dậy, quan sát mọi phía, chắc rằng trên sông chỉ có một chiếc thuyền đánh cá của hắn thì mới phỉ nhổ: “Ngủ một giấc đến tận bây giờ cũng không ai chào đón một tiếng. Chẳng lẽ mọi người tưởng mình chết ở trên thuyền rồi?”
Hắn ta vừa nói vừa kéo lưới trên sông, sau mấy lần dùng sức, hắn mới phát hiện cái lưới này rất nặng tựa như có gì đó đã lấp đầy nó.
Hứa Đại Niên gãi đầu: Đêm hôm khuya khoắt, chẳng lẽ mấy con cá nhảy trúng vào lưới ư? Nghĩ thế, hắn ta đột ngột kéo, toàn bộ lưới đánh cá đáp xuống thuyền, bọt nước vung ra dính đầy đầu đầy cổ hắn ta. Hứa Đại Niên lau mặt rồi từ từ mở mắt ra. Nhưng khi thấy rõ ràng thứ ở trong lưới đánh cá là gì thì cơ thể run lẩy bẩy, không đứng thẳng nổi, suýt nữa ngã xuống sông.
Trong khoang thuyền là một đống tiền giấy trắng bóc, ngoài tròn trong vuông. Mỗi lỗ vuông đều như đôi mắt dữ tợn chăm chú nhìn Hứa Đại Niên như muốn đâm hắn ta hàng trăm hàng nghìn lỗ. Cùng lúc đó, bỗng nhiên sau lưng vang lên một tiếng “Rầm”, một làn sóng cao vài thước ập đến làm con thuyền nhỏ chao đảo, suýt bị lật mấy lần.
***
Hữu Nhĩ mở hộp gỗ được chạm trổ tinh xảo ra, mím môi nhìn thoáng qua rồi hơi nhún vai: “Tưởng là đồ ăn ngon gì, hóa ra thứ lão đưa cho cô chẳng qua cũng chỉ là hai vại lá trà thôi”
Yến Nương liếc xéo hắn ta một cái: “Còn nhìn nó làm gì vậy? Không mau vứt đi, làm bẩn bàn của ta”
Hữu Nhĩ cung kính nói vâng, cầm lấy hộp gỗ đi ra ngoài viện nhưng vừa mới mở cửa thì cơ thể chợt khựng lại, nhìn người ngoài cửa không chớp mắt, trong lúc nhất thời không biết nên đi ra ngoài hay vòng lại vào trong.
“Đứng sững ở đó làm gì, bảo ngươi vứt nó đi cơ mà?”
Giọng nói uể oải của Yến Nương vọng đến từ phía sau, Hữu Nhĩ xấu hổ nhe răng cười: “Cô có khách này”
“Khách?” Yến Nương không kiên nhẫn ngồi dậy, mắt nhìn ra cửa. Khi bắt gặp dáng người già nua nhưng vẫn đĩnh đạc thì ngây ngẩn nhưng cũng chỉ sửng sốt một lát. Sau đó nàng lại cười tự nhiên bình tĩnh như ngày thường, đi ra đón, hơi cong người làm lễ: “Trình đại nhân”.
Trình Đức Hiên duỗi tay ý bảo nàng đứng dậy, ánh mắt cẩn thận đánh giá gương mặt lạnh lùng nhưng không mất đi sự xinh đẹp: Vị cô nương trước mặt này, tuy luận về tư sắc không phải là xuất sắc, cũng không đến mức làm người ta vừa gặp đã thương, nhưng trên người nàng thật sự có mùi hương đặc biệt hơn so với người khác. Ông ta không thể hiểu nổi trong giây lát. Có lẽ cũng chính cảm giác khó nắm bắt này mới có thể trở thành vũ khí quyến rũ sắc bén, làm bọn không kìm được phải kiếm tìm, nhìn thấu nàng.
Nghĩ lại điều đó lại cảm thấy không đúng: Cảm giác thần bí này đối với đàn ông háo sắc đúng thật là khó cưỡng. Nhưng Trình Mục Du tuyệt tình đến thế, sao chỉ có thể đơn giản là sinh tình với con gái vì chút lòng tò mò được?
“Trình đại nhân, trời đã tối, không biết đại nhân có chuyện gì mà lại tới tiệm thêu của ta vậy?” Giọng nói của Yến Nương vang lên, kéo Trình Đức Hiên ra khỏi đống suy nghĩ hỗn loạn.
Ông ta nhướng mày. ”Cô nương biết ta là ai sao?”
Yến Nương gật đầu: “Khí chất của đại nhân bất phàm, đoán ra thân phận của ngài cũng không khó”
“Nhưng cô nương lại làm như không vừa lòng với lễ vật ta đưa cho lắm… “ Trình Đức Hiên nói thẳng, muốn nhìn xem nàng ứng đối như thế nào.
Yến Nương nhoẻn miệng cười, biện bạch cho bản thân: “Lễ vật đại nhân đưa dĩ nhiên là cao cấp. Chỉ là ta không thích trà, ngửi thấy mùi trà sẽ cảm thấy đau đầu nên không thể nào không lãng phí đồ vật tốt như thế”
Trình Đức Hiên thấy nàng trả lời thẳng thắn, trong lúc nhất thời hơi không tự nhiên. Ông ta nhìn tiệm thêu, làm bộ không để ý hỏi: “Cô nương một mình lẻ loi đến thành Tân An mở thôn trang ư? Không có người nhà thân thích đi theo à?”
“Không có, cha mẹ ta mất sớm. Dù gì thì ta cũng phải vì bản thân mà mưu sinh” Nàng trả lời không mặn không nhạt, chỉ một câu nói mà đã lừa được Trình Đức Hiên.
Trình Đức Hiên xấu hổ cười: “Thì ra là thế, xin hỏi cô nương là người phương nào. Vì sao lại rời quê nhà đến Tân An?”
“Yến Nương lưu lạc trên giang hồ từ thuở bé, không nơi nương tựa, cũng không biết cội nguồn của mình ở đâu. Dù đi đến nơi nào cũng như nhau thôi” Nàng bốn lạng đẩy nghìn cân, hóa giải lòng tò mò của Trình Đức Hiên dễ như trở bàn tay.
“Vậy…”
Còn muốn hỏi thêm vài câu, bỗng nhiên Hữu Nhĩ ở cạnh cửa thốt lên: “Trình đại nhân, ngài phải đi về hả? Nãy giờ ta vẫn luôn ở đây giúp ngài mở cửa nên tay đau quá”
Ý đuổi khách trong lời nói rất rõ ràng. Trình Đức Hiên đành phải vội vàng cáo từ, đi về phía cửa. Khi đi qua Hữu Nhĩ, ông ta nhìn cái hộp trong tay hắn ta, chần chừ trong chốc lát. Vừa định bước qua ngưỡng cửa thì Hữu Nhĩ gọi lại: “Đại nhân, lá trà này lãng phí cũng không tốt. Hay là đại nhân đem nó về đi?”
***
Nhìn Trình Đức Hiên đem lá trà về. Tưởng Tích Tích vội ra hiệu cho Tấn Nhi, kéo tay cậu nhẹ nhàng đi ra nhà.
Trình Mục Du mấp máy môi vài lần, cố gắng nén ý cười xuống rồi nói với Trình Đức Hiên: “Cha, con đã khuyên là không cần đi mà cứ khăng khăng là sao thế? Chắc là cha đụng vào đinh rồi”
Trình Đức Hiên không buồn bực, trái lại hơi nhẹ lòng: Ông ta luôn sợ Trình Mục Du giống như Trình Thu Trì là bị phụ nữ mê hoặc. Nhưng thoạt nhìn vị cô nương tên Yến Nương không quan tâm đến con trai. Thậm chí còn có chút chán ghét. Tuy ông ta không rõ nhưng giờ đã không còn cảnh giác và phòng bị nữa, tâm trạng cũng thoải mái hơn không ít.
Ông ta uống ngụm trà cho thanh giọng, đáp lại Trình Mục Du: “Đừng nói đến chuyện này, mấy ngày nữa thuyền muối sẽ cập bến. Lần này Thánh Thượng phái ta tới đây là để muốn đốc thúc chuyện này, phủ Tân An đã chuẩn bị tốt chưa?”
Trình Mục Du gật đầu: “Bến tàu đã được gia cố, người khuân vác cũng được chọn lựa tỉ mỉ. Thuyền sẽ được người của quan phủ giám sát suốt quá trình, tuyệt đối sẽ không có bất cứ sai lầm nào”