Tân An Quỷ Sự

Chương 462: Chuyện cũ

Chương Trước Chương Tiếp

Nói rồi, Trình Mục Du xé một góc quần áo sạch sẽ, kéo tay của Yến Nương qua, cẩn thận băng bó mu bàn tay của nàng lại rồi thấp giọng nói: “Toàn bộ cây trạch tất đều có độc, nhất là nhựa của nó có chất kích thích rất mạnh đối với da, tiếp xúc có thể dẫn tới viêm và lở loét. Dù làn da của cô nương khác với những người bình thường nhưng cô cũng không được quá bất cẩn. Sau khi trở về Tân An, ta sẽ giúp cô chữa khỏi”Yến Nương để mặc hắn băng bó vết thương, lại lẩm bẩm: “Lúc đó tình thế nguy cấp, ý muốn tái sinh của bà lão đó quá mạnh, lại từ huyệt Quan Âm ở phần eo tiến vào trong cơ thể ta, phong tỏa hoàn toàn nguyên khí của ta, đến cuối cùng chỉ còn một chút nữa là bà ta có thể chiếm được toàn bộ thân thể của ta rồi, nhưng trước khi bà ta tỉnh lại bỗng nhiên nhìn thấy vết sẹo này, lập tức co rúm lại, ta cảm nhận được sự sợ hãi của bà ta nên mới nắm bắt cơ hội đó trục xuất bà ta ra khỏi cơ thể của mình. Nhưng chỉ là một vết sẹo nhỏ thôi, làm sao có thể khiến cho tà khí của bà ta mất tác dụng, trở nên yếu ớt như vậy?”

Trình Mục Du thắt nút miếng vải lại, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Yến Nương: “Nếu cô nương biết bọn họ đã trải qua chuyện gì, cô sẽ hiểu tại sao bọn họ lại bị một vết sẹo nhỏ đánh bại”

Yến Nương đứng dậy nhìn về phía xa xa, suy nghĩ một hồi, cúi đầu nhìn Trình Mục Du: “Người bị bệnh lệ mới có khí của bệnh, độc khí, dị khí, lệ khí, tạp khí, linh tinh. Trong ‘Tố Vấn’ có nói: Bệnh lệ tràn lan đến nay, dân lành đã chết nhiều” Đại nhân, bệnh lệ này rốt cuộc là loại bệnh gì vậy?”

Trình Mục Du vuốt cằm, yên lặng một hồi, bắt gặp ánh mắt tò mò của Yến Nương thì nhẹ giọng nói: “Trong các tài liệu cổ có ghi chép lại rằng người bị bệnh lệ sẽ dị dạng phá tướng, phần lớn diện tích da sẽ dày lên và lở loét, sau đó sẽ xuất hiện các triệu chứng đáng sợ như: rụng lông mày, thị lực giảm sút, mũi chảy máu, nứt môi, lở chân… Và theo tình trạng bệnh nặng dần, bệnh nhân sẽ mất dần cảm giác đau đớn, không có sự bảo vệ của cơn đau, người bệnh dễ tự làm mình bị thương mà không tự biết được. Vì vậy thường đập vào đá sắc nhọn hoặc là nấu nướng đến mức da thịt của mình cũng bị cháy. Điều này có thể dẫn tới nhiễm trùng, nếu cứ bị nhiễm trùng thường xuyên và kéo dài mãi không lành, cộng với xương cốt bị phá hoại, đến cuối cùng sẽ xuất hiện tình trạng đầu ngón tay và ngón chân bị rụng ra.

Yến Nương sửng sốt: “Trên đời này có một chứng bệnh khủng khiếp đến thế sao?”

Trình Mục Du khẽ nhắm lắc đầu: “Không chỉ vậy, điều đáng sợ nhất của bệnh lệ là nó có tính lây lan, vì vậy tất cả các triều đại, các thế hệ đều vô cùng sợ người mắc bệnh này và kỳ thị họ. Từ xưa đến nay, hiện tượng bệnh nhân bị cách ly, bị thiêu chết, hoặc là bị chôn sống không phải là chuyện hiếm thấy. Trong văn tự thời nhà Tần có ghi chép rằng nếu bị mắc phải bệnh lệ thì sẽ bị đày ra biên giới ngay lập tức, hơn nữa còn bị xử chết ngay tại nơi đó. Điều kinh hoàng hơn nữa là do trình độ y thuật hạn chế, những người dân sợ hãi không thể hiểu được những hiện tượng này, bọn họ cho rằng những người mắc chứng bệnh này là tội nhân, những kẻ ô uế, người bệnh là do bị thần linh trừng phạt, gặp phải người bệnh sẽ xua đuổi, giết hại. Vì vậy người bệnh thường không dám nói cho người khác biết về bệnh tình của mình, cũng không dám đi khám chữa bệnh mà sẽ trốn vào vùng sâu, vùng xa ẩn náu để có thể bảo toàn tính mạng của mình”

Đôi mắt phượng của Yến Nương trợn to lên: “Lư Thiên Thụy và tộc nhân của hắn ta vì để tránh bị người ngoài giết hại nên mới ẩn cư ở đây sao?”

“Tiểu Vũ nói với ta rằng ban đầu bọn họ cũng không thể xem là người cùng một tộc, nhưng bởi vì cùng mắc một căn bệnh và tụ tập lại một chỗ nên mới gọi nhau là người cùng tộc. Hồi đó, có một nhà sư từ Thiên Trúc đến Đại Đường và ban đầu định đến Kinh Nghiệp để phiên dịch kinh Phật, không ngờ khi đi ngang qua hai bên sông Hoàng Hà, thấy nhiều người bị mắc bệnh lệ nên đã động lòng thương và xây một ngôi chùa ở một nơi xinh đẹp trên núi để thu nhận những bệnh nhân không còn nhà để về này. Tuy nhiên, sau đó bọn họ đã bị quan phủ phát hiện và ra lệnh bắt giữ, bọn họ vùng lên phản kháng, may mắn trốn thoát và định cư lại tại thôn Kinh Môn, nơi bốn bề được bao quanh bởi đầm lầy”

“Sau đó chuyện gì đã xảy ra?”

“Theo lời Tiểu Vũ nói, mặc dù phụ mẫu của Lư Thiên Thụy đều bị bệnh lệ nhưng hắn ta cũng không biết nguyên nhân do đâu, hắn ta lại chưa bao giờ bị nhiễm phải căn bệnh này, vì vậy hắn ta đã trở thành người duy nhất có thể rời thôn Kinh Môn và đi ra ngoài, cũng là cây cầu duy nhất để bọn họ kết nối với thế giới bên ngoài. Mặc dù những người này đã luôn sống ẩn dật ở đây, tự cung tự cấp, nhưng có một số thứ cần thiết cho cuộc sống mà bọn họ không thể làm ra được nên chỉ có thể để Lư Thiên Thụy mua từ bên ngoài về. Nhưng một ngày nọ, khi Lư Thiên Thụy quay về, hắn ta có dẫn theo một cô nương, theo lời hắn ta thì cô nương đó tên là Lăng Hương, đang chạy nạn đến đây, phụ thân đã có tuổi không thể chịu đựng được cuộc hành trình gian nan nên đã bệnh chết trên đường, chỉ còn lại duy nhất một mình nàng ta cô độc không nơi nương tựa. Lư Thiên Thụy mềm lòng, giúp nàng ta chôn cất phụ thân, cô nương đó nói rằng muốn theo hắn ta về, nương tựa nhau mà sống. Dĩ nhiên, khi Lăng Hương nhìn thấy tứ chi dị dạng, đáng sợ của những người này, nàng ta đã sợ chết khiếp, không biết phải làm sao, cũng đã từng định bỏ chạy, nhưng Lư Thiên Thụy đã an ủi nàng ta, nói rằng hắn ta sẽ xây một ngôi nhà khác ở nơi khác, sống tách biệt với những người này, để nàng ta không phải sợ hãi. Lăng Hương còn nhỏ, không biết những người này đang bị bệnh lệ, chỉ tưởng là bọn họ đang bị thương không muốn gặp người khác nên mới ẩn cư ở đây, hơn nữa lúc đó nàng ta thực sự có cảm tình với Lư Thiên Thụy nên đã đồng ý ở lại”

Yến Nương nghịch sợi chỉ trắng trên cổ tay: “Sau này Lăng Hương đã hối hận à?”

Trình Mục Du gật đầu: “Mấy năm đầu, nàng ta và Lư Thiên Thụy sống khá yên bình, phụ mẫu Lư Thiên Thụy thậm chí còn bắt đầu hy vọng rằng Lăng Hương cô nương sẽ sinh cho bọn họ một đứa cháu trai khỏe mạnh. Nếu thật sự được như vậy, những đau khổ mà mấy năm qua bọn họ phải chịu cũng không phải là vô ích. Tuy nhiên tâm lý của Lăng Hương đã dần dần thay đổi. Cũng không thể trách nàng ta được, sống với những người có vẻ ngoài dị dạng như vậy trong một thời gian dài, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy bức bối. Cho nên nàng ta bắt đầu mong ngóng được rời khỏi thôn Kinh Môn. Lúc đầu, khi Lư Thiên Thụy đi ra ngoài, nàng ta đã cầu xin hắn ta đưa mình đi cùng. Sau này, dù không cần mua bất cứ thứ gì, vài ba ngày là nàng ta lại ra ngoài. Một ngày, nàng ta thực sự không chịu nổi nữa nên đã nói với Lư Thiên Thụy rằng nàng ta muốn cùng hắn ta chuyển ra khỏi thôn này và định cư ở bên ngoài, đương nhiên là Lư Thiên Thụy sẽ không đồng ý, phụ mẫu, gia tộc của hắn ta đều ở đây, hắn ta là hy vọng và chỗ dựa duy nhất của bọn họ, nếu như hắn ta rời đi thì ai sẽ chăm sóc những người còn lại. Vì vậy giữa hai người đã bùng phát cuộc cãi vã đầu tiên, theo Tiểu Vũ nói, họ đã cãi nhau dữ dội đến mức Lư Thiên Thụy thậm chí còn động tay động chân với Lăng Hương, đánh nàng ta tới độ phải nằm trên giường suốt ba ngày liền. Tiểu Vũ còn nói rằng Lư Thiên Thụy cố ý làm như vậy, bởi vì trong nửa năm qua, hắn ta đã cảm nhận được sự thay đổi của Lăng Hương, nàng ta đã nổi tham vọng, không muốn bị giam ở thôn Kinh Môn nữa, vì vậy hắn ta đánh nàng ta chỉ là vì muốn xây dựng lại uy quyền của người làm trượng phu, để có thể răn đe Lăng Hương, khiến nàng ta từ bỏ suy nghĩ đó”

Yến Nương bật cười: “Lư Thiên Thụy này trông có vẻ thông minh, nhưng thực ra lại là một kẻ ngốc. Hắn ta không hiểu rằng dù nắm đấm của phụ nữ không mạnh mẽ nhưng lại có thể đòi lại tất cả những gì người khác đã nợ mình”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)