Yến Nương nở một nụ cười: “Chuyện này có gì khó, da bò đã bị rách, tà thuật trên sợi dây đỏ cũng bị ta phá vỡ. Ta đưa mọi người một đoạn là được” Thấy Phương Tĩnh vẫn còn nghi ngờ, nàng nhướng mày, nhẹ giọng nói: “Phụ mẫu của ngươi đã đi đầu thai trước ngươi một bước rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn đoàn tụ với bọn họ sao?”Phương Tĩnh sửng sốt: “Không phải cô nói mẫu thân ta… mẫu thân ta bà ấy…”
Yến Nương nhún vai: “Ta đã bị bà ta chiếm giữ cơ thể lâu như vậy, nên tức giận nói vài câu khó chịu vậy thôi. Sao ngươi lại xem là thật? Đúng là đã uổng công sống biết bao nhiêu năm như vậy rồi”
Khuôn mặt Phương Tĩnh đã tràn ngập sự thoải mái, hắn ta nghiêm túc quỳ xuống, khấu đầu ba cái với Yến Nương:
“Đại ân của cô nương, chúng ta nhất định sẽ không dám quên, nhưng món nợ ân tình này phải sang đến kiếp sau mới có thể báo đáp lại được mà thôi. “
Yến Nương khẽ nâng tay phải lên, ra hiệu đã hiểu tấm lòng của hắn ta rồi, lập tức nghiêm mặt nói: “Lư Thiên Thụy, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Phương Tĩnh gật đầu, ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn cây kim bạc trước mặt, khi hắn ta nhìn thấy ngón trỏ của nàng nhẹ nhàng rơi xuống, cây kim bạc đó lắc mạnh vài cái rồi bay về phía hắn ta, xẹt thẳng qua eo hắn ta. Hắn ta không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mình bị thứ gì đó lôi đi, bay về phía một tia sáng trắng chói mắt nhưng ấm áp, cứ từ từ bay lượn như thể đang ở trên mây. Khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, hắn ta chỉ không ngừng lặp đi lặp lại một vài từ: Huyện Hồng Động, thôn Diệu Thượng, Dương Châu thị.
Yến Nương lấy sợi chỉ trắng ra khỏi cây kim bạc, buộc hai đầu lại với nhau, đeo chúng vào cổ tay của mình, nhẹ nhàng lắc lắc vài cái rồi mới đi về phía Trình Mục Du vẫn đang ngồi dưới đất không đứng dậy nổi, đưa tay ra để đỡ hắn dậy.
Trình Mục Du nắm lấy cánh tay của nàng, nhưng nhìn mấy người nằm ngổn ngang trên mặt đất, lo lắng nói: “Yến cô nương, sao bọn họ lại… tại sao lại bất động, không phải là… không phải là…”
“Không phải gì chứ? Chết rồi sao?” Yến Nương liếc mắt nhìn hắn lắc đầu: “Đại nhân cứ yên tâm đi, bọn họ không giống ta, bị đoạt xá nhiều ngày như vậy, linh hồn sẽ không dễ dàng quay trở lại. Lát nữa quay về ta sẽ giúp bọn họ gọi hồn lại, đến lúc đó từng người một sẽ sống lại”
Nghe thấy nàng nói nhẹ nhàng như vậy, trái tim của Trình Mục Du xem như là đã có thể quay ngược lại cơ thể, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn chợt thốt lên: “Đoạt xá? Ý của cô nương là bọn họ đều đã bị đoạt xá nhiều ngày như vậy sao?”
Yến Nương đỡ Trình Mục Du đến bên cạnh một tảng đá lớn sạch sẽ, để hắn ngồi xuống, sau đó nàng mới nói nói: “Đoạt xá là một thuyết của Đạo giáo. Trong Thông Tục Điểm nói đây là hành động mượn xác hoàn hồn, ‘Tả Truyền – Chiêu Công Thất Niên’ có viết: Thất phu thất phụ bị bức chết thì hồn phách có thể nương nhờ vào xác chết, có thể coi là một tai họa. Nhưng từ xưa đến nay, chỉ có vong hồn là nương nhờ cơ thể mới, giống như oan hồn trên trâm huyết ngọc, cho dù oán khí có sâu đến đâu cũng phải đợi đến khi Tạ Tiểu Ngọc chết thì mới có thể hoàn toàn chiếm được thân thể của nàng ta, còn trực tiếp lấy chiếm thân thể như bây giờ quả thật là rất hiếm thấy”
Trình Mục Du nắm chặt tay: “Thực sự là vô cùng hiếm thấy. Bọn họ có thể bám vào cơ thể của cô nương khiến cô hôn mê mấy ngày. Trình mỗ thật sự không thể hiểu nổi được”
Yến Nương ngồi xuống bên cạnh hắn, vuốt sợi chỉ trắng quấn quanh cổ tay của mình, nhẹ giọng nói: “Lúc đầu ta cũng không hiểu tại sao vòng đeo cổ của Tấn Nhi chuyển động nhiều như vậy, nhưng ta lại hoàn toàn không hề phát giác ra thứ đó. Mãi đến ngày hôm nay, ta nhìn thấy một chiếc túi bằng da bò bị rách và sợi chỉ đỏ buộc trên đó, ta mới hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành của mọi việc. Hóa ra Lư Thiên Thụy và tộc nhân của hắn ta từ lâu đã là những con quái vật không phải người cũng không phải quỷ. Tên chính xác của bọn họ là quỷ tiên”
“Quỷ tiên?”
“Túi da bò và sợi dây đỏ đã phong ấn linh hồn của bọn họ vào trong đó, đầm lầy lại giữ cho thân xác của bọn họ không bị mục rữa, nhưng dù có thể xác và linh hồn vẫn còn thì bọn họ cũng đã chết rồi. Sau hàng trăm năm, bọn họ trở thành quỷ tiên trong quỷ ma, quỷ quái trong nhân gian, không phải người cũng không phải quỷ, nên ta không thể nào nhận biết được bọn họ”
Trình Mục Du đột nhiên hiểu ra: “Ta luôn cảm thấy rất kỳ lạ, khi ta mở túi da bò ra, rõ ràng có một thi thể trong đó, nhưng nó đột nhiên biến mất, rồi lại xuyên vào trong cơ thể của Tiểu Vũ. Hóa ra là bọn họ đã trở thành một hình thái khác ở giữa quỷ ma và con người rồi” Hắn cau mày: “Ban nãy cô nương đã nói gì với Lư Thiên Thụy? Tại sao hắn ta lại đột nhiên lại mang ơn của cô và cam tâm tình nguyện bước vào vòng luân hồi vậy?”
Yến Nương nở nụ cười đắc ý: “Ta đã nói cho hắn ta biết danh tính sau khi đầu thai của kẻ thù đã giết toàn bộ tộc nhân của hắn ta. Hắn ta có thể báo thù đương nhiên là vui mừng khôn xiết, liền nóng lòng muốn đi đầu thai chuyển kiếp”
Trình Mục Du nhìn Yến Nương, thấy nụ cười của nàng có ý tứ sâu xa, hắn truy hỏi: “Yến cô nương, nhóm người của Lư Thiên Thụy đã đoạt xá của người khác, tội nghiệt nặng nề, nhưng cô lại có lòng tốt giúp họ báo thù rửa hận mà không cần nhận lại gì sao?”
Yến Nương nhướng mắt, sau đó cúi đầu phát ra tiếng cười nhạo: “Không cần nhận lại gì sao? Ba mươi năm sau, Lư Thiên Thụy chuyển sinh sẽ giết chết cả gia đình Dương Thị ở thôn Diệu Thượng, huyện Hồng Động, nhưng trên đường trở về hắn ta sẽ rơi xuống vực sâu, chết dưới đáy nước, bị tôm, cua, cá ở dưới nước ăn sạch sẽ”
Trình Mục Du sửng sốt: “Ý của cô nương là Lư Thiên Thụy trượt chân xuống nước cũng là quả báo của hắn ta sao?”
“Hắn ta vốn dĩ đã có cơ hội được người khác cứu giúp, nhưng người qua đường đó không nghe thấy tiếng gọi của Lư Thiên Thụy, vì vậy hắn ta mới bị chết đuối” Nói đến đây, trong mắt nàng hiện lên một tia thương cảm: “Trình đại nhân, người qua đường kia chính là đường đệ của ngài Trình Khải Sơn chuyển kiếp. Kiếp này hắn ta bị Lư Thiên Thụy hại chết, cho nên quả báo này cũng sẽ đến với Lư Thiên Thụy ở kiếp sau”
Trình Mục Du như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: “Khải Sơn, Khải Sơn đệ ấy…”
Yến Nương cúi đầu, thì thầm: “Vì để bảo vệ Trình Dụ Mặc và Tấn Nhi, hắn ta đã bị Lư Thiên Thụy giết chết rồi”
Trình Mục Du như bị cố định tại chỗ, môi hơi mím lại, mắt nhìn chằm chằm vào cây bạch dương cách đó mấy tấc, thật lâu không nói được lời nào. Sau một nén nhang, hắn ổn định lại tâm tình, trong mắt vẫn tràn ngập u sầu, nhìn tay của Yến Nương nhẹ giọng nói: “Vết thương ở tay cô nương chưa lành, không nên phơi nắng quá lâu, để Trình mỗ băng bó lại cho cô nương”
Yến Nương nhìn mu bàn tay của mình, có một vết sẹo hình bầu dục, màu tím sẫm, mủ trong đó còn chưa khô, không khỏi sửng sốt. Nàng mỉm cười, đặt tay sang một bên: “Lần này ta có thể lấy lại được thân thể của mình toàn bộ đều là nhờ kế hay của đại nhân, nếu không phải đại nhân bảo Tấn Nhi bí mật bôi trạch tất lên mu bàn tay của ta, ta đã không thể nhân lúc bà già đó hoảng sợ mà bắt bà ta, cũng không thể đuổi bà ta ra ngoài chỉ trong một đòn”
Trình Mục Du nói với giọng chậm rãi: “Bọn họ đều bị bệnh lệ. Khi bắt đầu bệnh, đầu tiên da sẽ lở loét, sau đó lan ra toàn cơ thể, cuối cùng là tổn thương đến da và xương, rụng tóc, sụp mắt và mũi, chân tay đều bị biến dạng. Lúc đó sau khi phát hiện ra cây trạch tất ở trong rừng, ta chỉ có ý định thử xem sao, nên bảo Tấn Nhi bôi nhựa từ cây của nó lên tay cô nương, nhưng ta không ngờ nó thực sự có tác dụng”