Mỗi chữ nàng nói ra đều giống như một cây kim thép sắc bén đâm thẳng vào ngực Phương Tĩnh khiến lục phủ ngũ tạng của hắn ta nát vụn. Khuôn mặt Phương Tĩnh lập tức trở nên trắng bệch, bắp thịt trên gò má cũng run rẩy theo môi làm cho khuôn mặt vốn đã âm u càng thêm dữ tợnTrình Mục Du thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bả vai căng chặt cũng hoàn toàn thả lỏng. Hắn thầm thở dài một hơi thật sâu: Quả nhiên nàng vẫn như cũ, nói chuyện tàn nhẫn hơn bất cứ ai để chọc giận đối thủ, không để cho người ta một chút đường xoay xở nào. Nếu không ỷ vào pháp lực cao cường, có lẽ nàng đã sớm chết một nghìn lần một vạn lần rồi. Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn lại không kìm lòng được mà nở nụ cười: Cũng đúng, nàng là ai chứ? Bất kể là quỷ hay thần đều không dám ngăn cản nàng. Lần này bị những thứ này tính kế khiến nàng phải nằm trên giường một thời gian dài như vậy, thế nên hiện tại nàng không chỉ tức giận mà còn có cảm giác bị sỉ nhục sâu sắc. Vậy nên nàng nói với Phương Tĩnh những lời này là đã có tình nghĩa lắm rồi.
Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán, Phương Tĩnh bỗng nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó giơ dao găm trong tay rồi nhào lên. Những người khác cũng theo sau hắn ta mà đồng loạt xông về phía trước. Bọn họ giẫm lên cỏ dại, xuyên qua từng bóng cây, chạy thẳng về phía bóng dáng màu xanh nhạt kia. Nhưng càng chạy về phía trước, trong lòng bọn họ lại càng cảm thấy không đúng. Tại sao bóng dáng nữ nhân kia càng ngày càng nhạt, càng ngày càng mờ vậy? Lúc chỉ cách bọn họ vài thước, thế mà nàng lại hoàn toàn biến mất giống như hòa vào không khí, chỉ để lại một cây ngân châm dài trên mặt cỏ.
Tưởng Tích Tích dừng bước, gãi đầu nhìn xung quanh, rồi lại nhìn về phía cây ngân châm lóe sáng cạnh chân, nói với Phương Tĩnh: “Thiên Thụy, nàng ta đâu rồi? Tại sao không thấy đâu nữa? Không phải vừa nãy còn đứng ở đây sao?”
Phương Tĩnh cảnh giác nhìn xung quanh vài vòng, thấy thật sự nhìn không ra điều gì bất thường thì bèn cúi người, nheo mắt nhìn cây ngân châm trên cỏ, giận dữ mắng: “Có bản lĩnh gì thì cứ việc thể hiện ra, tưởng giả thần giả quỷ phô trương thanh thế thì bọn ta sẽ sợ ngươi chắc?” Tuy hắn ta nói như vậy nhưng tay lại lặng lẽ nâng lên ở phía sau để nhắc nhở đồng bọn của mình cẩn thận hơn.
Ngân châm vẫn không có động tĩnh gì, nó chỉ lẳng lặng nằm dưới ánh nắng ban mai. Thẳng, dài nhỏ không khác gì cây kim bình thường.
Giằng co như vậy trong chốc lát, Tưởng Tích Tích hơi mất kiên nhẫn. Nàng ta nhổ nước bọt, cao giọng nói: “Thiên Thụy, chúng ta đừng lãng phí thời gian vào cái kim rách này nữa. Chắc chắn nàng ta muốn cứu Trình Mục Du nên mới cố ý ra một chiêu như vậy để trì hoãn chúng ta”
Dứt lời, nàng ta lập tức giơ chân đạp về phía chiếc ngân châm kia. Ngay khi sắp giẫm nó dưới chân, đột nhiên thân kim lóe lên một tia sáng màu trắng rồi trượt từ đầu kim đến đuôi kim, cuối cùng tụ lại khiến mấy người kia đều bị chói đến nhắm chặt hai mắt.
“Cẩn thận”
Phương Tĩnh hét lên một tiếng, sau đó liều mình xông tới muốn đẩy Tưởng Tích Tích ra. Nhưng hắn ta đã muộn, ngân châm đột nhiên vọt lên tại chỗ rồi đâm xuyên qua Tưởng Tích Tích từ phía sau với tốc độ cực nhanh. Ngoại trừ Phương Tĩnh, những người khác đều không thể nhìn thấy, ngay cả Tưởng Tích Tích cũng ngơ ngác, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi ngân châm xuyên ra khỏi bụng Tưởng Tích Tích thì tất cả mọi người đều thấy rõ ràng. Không phải tốc độ của ngân châm chậm lại, mà là vì trong lỗ kim của nó được xỏ một sợi chỉ trắng nhỏ dài như sợi râu rồng.
“Thiên Thụy…”
Tưởng Tích Tích ôm bụng, ngơ ngác nhìn cây ngân châm lơ lửng trước mặt. Sợi chỉ trắng phía sau nó khẽ phập phồng lên xuống giống như có sinh mệnh vậy. Đột nhiên trước mắt nàng ta tối sầm lại, thân thể ngã xuống đất. Sợi chỉ trắng đang bay trên đầu nàng ta bỗng dừng lại, sau đó mũi kim nhắm sang bên phải khiến tên gia đinh Trình gia sợ tới mức luống cuống.
“Cẩn thận cây kim này” Phương Tĩnh hô to với tên gia đinh kia. Bởi vì căng thẳng mà giọng nói của hắn ta trở nên run rẩy giống như không phải của chính mình vậy.
Nghe vậy, gia đinh kia bèn bỏ chạy. Nhưng chỉ mới chạy được vài bước thì bên hông đột nhiên cảm thấy đau đớn. Hắn ta che thắt lưng, cơ thể cong về phía sau, ánh sáng trong mắt cũng dần biến mất trong phút chốc, thân thể mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
“Xe chỉ luồn kim, là thêu hồn” Trình Mục Du nghiêm nghị nói. Nhìn ngân châm nhảy múa trong rừng, mang theo những tia sáng trắng xuyên qua thân thể của từng người, không biết tại sao trong lòng hắn lại xuất hiện một nỗi bi thương: Phật nói, sinh tử giống nhau, nhưng nếu lúc sinh ra phải chịu hết trăm khổ thế gian, ai có thể cam tâm lặng lẽ chết đi?
Trong cơn sóng tư tưởng mãnh liệt, hắn chợt nhớ tới một câu mà Tưởng Tích Tích từng hỏi: Đại nhân, chẳng lẽ khác với người khác cũng là sai sao?
Hắn lắc đầu: Không, nhưng bài xích đối lập là bản chất của con người. Dị đoan có tội, từ thời xa xưa đến nay vẫn luôn là như vậy. Có rất nhiều lúc con người bài xích, bắt nạt người khác không phải vì sợ hãi, mà là họ đã tạo ra một danh mục cho cái thiện và xấu của mình để tìm một cái cớ mà thôi.
“Ta đã làm gì sai? Chúng ta đã làm gì sai? Chúng ta chưa bao giờ hại người, nhưng lại bị may vào trong da bò rồi chôn dưới đầm lầy, linh hồn và thân thể chỉ có thể quanh quẩn giữa sống chết, không thể đi đâu được. Ngay cả cái chết cũng không muốn thu nhận những người như chúng ta. Rốt cuộc chúng ta đã làm sai điều gì mà phải chịu trừng phạt như vậy?”
Âm thanh phẫn nộ của Phương Tĩnh từ xa truyền đến. Hiện giờ ngân châm đã xuyên qua thắt lưng của những người khác, ngay cả túi da bò chôn dưới đất cũng không bỏ qua. Phương Tĩnh là người cuối cùng. Ngân châm đứng đối diện với khuôn mặt hắn ta, chỉ trắng phía sau được kéo căng thẳng tắp giống như sắp phát động tấn công vậy.
Một bóng dáng màu xanh nhạt dần chuyển từ nhạt sang đậm rồi hiện hình ở phía sau ngân châm. Yến Nương dùng hai ngón tay kẹp lấy thân kim, sau đó cúi người nhìn Phương Tĩnh đang quỳ dưới mặt đất, ánh mắt nghiêm nghị lóe lên ánh sáng khác thường: “Có oan báo oan, có thù báo thù, ai nợ ngươi thì ngươi đi tìm kẻ đó. Bám theo những người vô tội này làm gì?”
Phương Tĩnh ngẩng đầu nhìn gương mặt ẩn chứa ý cười trước mặt, đầu chợt ngẩng cao hơn một chút: “Đã mấy trăm năm, bọn họ đã chuyển thế đầu thai mấy lần rồi, ta phải tìm bọn họ như thế nào?”
Yến Nương cúi đầu xuống, ghé vào bên tai Phương Tĩnh khẽ nói mấy câu. Một lát sau, nàng nhìn khuôn mặt đầy kinh ngạc của hắn ta rồi hỏi: “Nhớ kĩ chưa? Sau khi tìm được bọn họ thì không được bỏ qua cho bất cứ kẻ nào. Phải để bọn họ nếm thử nỗi đau mà ngươi và tộc nhân của ngươi từng trải qua. Chỉ có đau đớn cắt da mới có thể khiến người ta kiểm điểm và sám hối”
Phương Tĩnh khẽ mím môi, mở to hai mắt gật đầu với Yến Nương, miệng lẩm bẩm: “Ta nhớ rõ, từng câu từng chữ mà cô nương nói, ta đều ghi tạc trong lòng. Nhưng mà…” Hắn ta ngập ngừng: “Năm đó bọn họ dùng túi da bò để phong bế bọn ta, dùng tà chú buộc dây thừng đỏ khiến bọn ta không thể chuyển thế đầu thai. Hiện giờ, chúng ta có dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy, chỉ sợ địa phủ cũng khó mà thu nhận chúng ta”