Kinh Trần Cẩm túm lấy tấm trướng và chợt ngồi bật dậy khỏi giường. Hắn ta vuốt lồng ngực đang phập phồng và thở hồng hộc. Trong giấc mơ vừa rồi, hắn ta bị một cơ thể phình to do bị ngâm nước dồn đến góc nhà, ngón tay lạnh như băng của người đó vuốt ve gò má hắn và móng tay cắm thật sâu vào daMùi son phấn xộc vào mũi, Kinh Trần Cẩm chợt co quắp lại và nhanh chóng bắt lấy bóng người lờ mờ cạnh giường. Làn da người đó rất ấm áp, khiến lòng hắn ta ổn định lại không ít, hắn đốt đèn lên và phát hiện hóa ra người đó lại là muội muội ruột của mình.
“Ngọc nhi, hơn nửa đêm muội còn tới phòng ta làm gì vậy?” Hắn ta ra dấu tay hỏi cô ấy.
Kinh Trần Ngọc không trả lời hắn, cô ấy bỗng quỳ xuống: “Ca, huynh dừng tay lại đi! Muội cầu xin huynh dừng tay đi!”
Kinh Trần Cẩm mất kiên nhẫn đảo mắt, hai tay nhanh chóng chuyển động: “Là vì Trình đại nhân đó sao? Từ lúc hắn tới đây, lúc nào muội cũng như mất hồn mất vía, bây giờ lại còn nói nhăng nói cuội như vậy nữa. Phải, lúc đầu cha muốn gả muội cho hắn, nhưng người này lại nhắc lại chuyện xưa, cho nên hai người tuyệt đối không thể đến với nhau đâu”
“Không phải, không liên quan gì tới hắn” Kinh Trần Ngọc tiến về phía trước và nắm góc áo Kinh Trần Cẩm: “Ca, lẽ nào huyng không sợ sao? Đêm nào muội cũng nghe thấy tiếng các nàng khóc lóc thảm thiết ở cách vách, hết đợt này tới đợt khác, muội chui vào chăn mà vẫn còn nghe thấy. Ca, các nàng cũng có cha mẹ, người thương, lẽ nào huynh không thấy bứt rứt trong lòng sao?”
Kinh Trần Cẩm ghét bỏ đẩy ngón tay cô ấy ra, hai tay lại múa lượn trên không trung: “Đấy là số phận của các nàng, giống như ta vậy, đang yên đang lành làm cậu ấm của Kinh gia lại bị ông trời biến thành kẻ câm. Hơn nữa, cho dù bây giờ ta muốn cải tà quy chính thì cũng muộn rồi, việc đã đến nước này, ta cũng không còn cách nào khác”
“Được, vậy huynh nói cho muội biết, có phải Đông Hương cũng bị huynh nhốt lại rồi không? Hôm đó ta đi đưa cơm, hình như loáng thoáng nghe thấy giọng nàng” Thấy Kinh Trần Cẩm im bặt, cô ấy lập tức lôi kéo cánh tay của hắn hệt như phát điên: “Tại sao huynh lại có thể độc ác như thế chứ, Hồ thúc, Hồ thẩm đã đi theo Trình gia chúng ta biết bao nhiêu năm, tại sao huynh lại ra tay với Đông Hương chứ, nàng ấy là đứa con gái duy nhất của họ…”
“Bởi vì nàng ta đê tiện” Kinh Trần Cẩm lạnh lùng liếc nhìn muội muội mình: “Tùy tiện dâng thân thể mình cho một tên nam nhân lỗ mãng, nghĩ lại, nàng ta cũng chẳng phải là người trong sạch thuần khiết gì”
“Cô nương kia thì sao, vốn dĩ nàng cũng sắp rời khỏi đây rồi, tại sao lại…”
“Đêm đó nàng ta lén lén lút lút, bị ta phát hiện, chẳng lẽ không nên diệt trừ hậu họa vĩnh viễn sao?”
Kinh Trần Ngọc nhìn hắn ta điên cuồng múa may mười ngón tay, đột nhiên cảm thấy mình đã tới nhầm chỗ. Trong lòng nàng, mặc dù ca ca không phải là người rộng lượng, nhưng tuyệt đối cũng không phải là một kẻ mặt người dạ thú. Lẽ nào bệnh tật thật sự có thể quét sạch sự lương thiện của một người, chỉ để lại sự độc ác sâu không thấy đáy sao?
Nàng ấy cúi đầu bật cười, đẩy cửa ra, đi vào làn mưa bụi bay ngợp trời. Trước tiếng sấm sét đầy vang dội, nàng ngẩng đầu nhìn tháp Phật phía trước, trong đầu hiện lên những lời dặn dò thấu tận tâm can trước khi mẹ lâm chung: “Ngọc nhi, nó là kẻ điên, nếu con muốn được hạnh phúc thì phải tránh xa nó, rời khỏi nơi này. Ngọc nhi, con nhất định phải nhớ kỹ lời mẹ nói”
Kinh Trần Ngọc ngã nhào trong làn mưa, gương mặt tràn ngập vẻ thê lương và tuyệt vọng: “Thì ra đúng là con quá ngây thơ. Mẹ, con nhớ lời mẹ nói rồi, lần này Ngọc nhi thật sự nhớ rồi”
***
Đêm đã khuya, đường phố trấn Ngọc Tuyền rất vắng vẻ, cơn mưa cũng đã tạnh, ánh trăng màu bạc giống như trang phục của quả phụ chiếu rọi lên mặt hồ rộng lớn. Trên hồ chẳng có lấy một con thuyền, xung quanh vô cùng yên tĩnh, giống như sự yên tĩnh không bao giờ dứt mà tử thần mang lại cho người đã khuất.
Yến Nương xuất hiện bên hồ, nàng cầm một cái kim đồng trong tay và cúi xuống nhẹ nhàng cắm nó vào trong nước. Mà cái kim đồng đó cũng rất thần kỳ, ngay khi vừa chạm vào nước thì lập tức dựng thẳng tắp, không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy sẽ đổ xuống.
Yến Nương nhắm hai mắt lại, khẽ hát: “Nước sông trong vắt, trên có cây phong, mắt nhìn xa vạn dặm, tình yêu đầy thương tổn, linh hồn trở về, linh hồn trở về…” Nàng liên tục lặp lại câu hát, giọng điệu vừa xa xăm vừa bi thương.
Bỗng nhiên, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, chiếc kim đồng lập tức rung lên, rơi xuống và chìm sâu vào làn nước.
Yến Nương nhìn chằm chằm vào mặt hồ, nàng thấp thoáng nhìn thấy thứ gì đó đang nhanh chóng nổi từ dưới nước lên. Thứ đó vừa mỏng manh vừa lộn xộn ngổn ngang hệt như một chùm cỏ bồng nát trên đồng cỏ.
“Phù phù…” Vài tiếng động quái dị truyền đến từ mặt hồ, ngay sau đó, một nắm tóc đen thui nổi lên trên mặt nước và chậm rãi trôi về phía nàng đang đứng.
Yến Nương híp mắt thành một đường thẳng. Nàng phát hiện trên mặt nước không chỉ có một nắm tóc, mà ở đằng xa, càng ngày tóc càng tụ lại nhiều hơn, ước chừng phải hơn hai mươi nắm. Những nắm tóc đen này kết lại với nhau, rậm rạp chằng chịt lan ra khắp hồ.
Nửa khuôn mặt ai oán nổi lên mặt nước, một đôi mắt đầy sát khí nhìn Yến Nương qua kẽ hở giữa các sợi tóc giống như đang đợi điều gì đó.
“Vì bất đắc dĩ nên ta mới phải gọi cô lên. Tuy cố chấp nhưng Vương Chi Du vẫn là một người đa tình hiếm có, nếu không thể tìm ra nguyên nhân cái chết của cô thì e là hắn sẽ sống day dứt cả phần đời còn lại mất. Nhìn lại mối tình thanh mai trúc mã của hai người, chi bằng cô kể lại mọi chuyện cho ta biết đi. Thứ nhất là để tên ngốc kia hoàn toàn hết hy vọng, thứ hai là cũng có thể trả thù, minh oan cho cô… à không, là các cô”
Một cơn gió đột nhiên thổi qua mặt hồ. Làn gió này không mang theo luồng không khí như thông thường mà chỉ có tiếng gào thét, nói đúng hơn là tiếng hét thảm thiết của vô số phụ nữ. Ngay sau đó, mặt hồ yên tĩnh trở lại, những sợi tóc che phủ khắp mặt hồ vừa nãy đã biến mất. Chỉ trong nháy mắt, mặt hồ đã hóa thành một tấm gương khổng lồ, óng ánh trong suốt, sáng đến mức có thể soi gương.
Một gian phòng tráng lệ u ám xuất hiện trong gương, mặt tường sơn vàng, trên nóc khảm viên ngọc lưu ly ngũ sắc, tỏa ra ánh sáng màu vàng sẫm dưới ánh nến. Nhưng cách bài trí của căn phòng lại hoàn toàn đối lập với những thứ sang trọng đó, nơi đây không bàn không ghế, không giường không đệm, chỉ có một cái giá gỗ cao ba thước trong góc.
Cái giá được chia thành ba tầng, mỗi một tầng đều đặt những thứ khác nhau. Yến Nương bước tới gần cái hồ để nhìn kỹ những thứ trên giá. Nhưng khi đã nhìn thấy rõ những thứ đó, nàng hơi sững sờ, sau đó thầm thở dài trong lòng.
Trên tầng thứ nhất là một hàng bình lưu ly chứa các chất lỏng với màu sắc khác nhau, cam đỏ vàng tím, thoạt nhìn trông rất bắt mắt. Tầng thứ hai là một thứ khiến người ta phải rợn cả tóc gáy, đó là mấy cây roi với những kích thước khác nhau, có cái được làm từ cành cây, có cái lại là roi thép, phía trên đầy những gai nhọn sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh nến. Tầng thứ ba là một thứ mà Yến Nương đã quá quen thuộc, đó chính là một hàng kim dài hơn kim đồng thường được dùng để thêu rất nhiều, có đủ các cỡ, các kiểu và các chất liệu khác nhau nhưng tất cả đều dính đầy máu, có cái thậm chí đã bị gỉ.