Ánh mặt trời sau cơn mưa vô cùng rực rỡ. Nó giống như những sợi cát mịn màu vàng xuyên qua cành lá trập trùng mà rơi xuống đồng cỏ, vẽ ra vô số những điểm sáng chói mắtTrình Mục Du không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp, bởi hắn đã đi trong rừng cây cả một đêm rồi. Hơn nữa vì không được uống nước hai ngày liên tiếp nên thân thể hắn đã mệt mỏi đến không chịu nổi từ lâu. Áo đã ướt đẫm, nếu không có một chút lòng tin còn sót lại chống đỡ, có lẽ hắn đã ngã xuống trong rừng, không thể tiến thêm một bước nào nữa.
Hắn nhìn cánh rừng rậm rạp xanh tươi cùng với đầm lầy thấp thoáng ở phía xa, thầm tự hỏi bản thân một lần nữa: Rốt cuộc bọn họ đã giấu hai mươi mấy túi da trâu ở đâu?
Thôn Kinh Môn nằm trong khe núi, bốn phía đều là rừng cây, đầm lầy thì tràn lan. Nếu không thể mang những chiếc túi kia về thôn, vậy chắc chắn là giấu trong rừng cây này. Thế nhưng hắn đã tìm trong cánh rừng này suốt hai ngày mà vẫn chưa tìm ra hai mươi mấy túi da trâu kia. Chúng có số lượng không ít, hơn nữa túi còn phình to chất đống một chỗ, đáng ra phải nổi bật mới đúng chứ? Nhưng tại sao tìm kiếm lâu như vậy mà vẫn không phát hiện ra? Chẳng lẽ mấy cái túi da trâu này còn có thể trốn lên trời xuống đất ư?
Trình Mục Du nhíu chặt lông mày, do dự đứng yên tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên đi hướng nào.
Nhưng chỉ do dự một lát, đột nhiên thân thể hắn căng cứng, giống như bị một tia chớp đánh xuống từ không trung vậy: Đúng vậy, lên trời không được, nhưng chui xuống đất thì rất đơn giản mà. Sao đáp án rõ ràng như vậy mà mình lại lãng phí thời gian tìm suốt một đêm chứ?
Hắn nhìn chùm ánh sáng bảy màu lóe ra giữa những phiến lá trước mặt rồi lắc đầu cười vài tiếng. Dường như thân thể cũng thoải mái hơn không ít, dưới chân đạp nhẹ một cái rồi vọt vào trong rừng cây rậm rạp.
***
Cửa động chỉ cách gốc cây bạch dương cao nhất kia vài chục bước, nó cực kỳ nhỏ, hơn nữa còn bị lá cây và cành khô che phủ, thế nên nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể phát hiện ra được.
Trình Mục Du đẩy cành cây ra rồi nghiêng đầu dò xét bên trong. Bên trong tối đen, không thể nhìn rõ thứ gì, nhưng mùi bùn hôi thối phả vào mặt đã chứng thực suy đoán của hắn: Những túi da trâu kia ở ngay dưới nền đất này. Tiểu Vũ nói, mấy trăm năm trước, nơi này từng là nơi hắn ta và tộc nhân của mình dùng để tránh né người ngoài. Tuy bọn họ trốn ở đây không thể nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng lại là một nơi có thể sống cẩu thả. Mặc dù hiện giờ nơi này đã sụp đổ, nhưng ít nhiều vẫn còn một ít không gian, đủ để bọn họ đặt những túi da trâu to.
Trình Mục Du không dám trì hoãn thời gian. Hắn quét mắt tìm kiếm xung quanh vài vòng, cuối cùng tìm được một cành cây tương đối thô to, vì thế bèn nhặt nó lên rồi đào về phía cửa động.
Bùn đất bay ra xung quanh. Mới đào được vài cái thì cành cây đã đụng phải một vật mềm mại. Trình Mục Du thầm vui vẻ trong lòng, hắn lập tức ném cành cây ra rồi dùng tay không đào vào bên trong. Thế nhưng cánh tay vừa duỗi vào đã bị một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy. Bàn tay kia nắm rất chặt, hắn giãy giụa vài cái cũng không thể kéo cánh tay ra được. Đúng lúc này, phía sau cây bạch dương bên cạnh đột nhiên xuất hiện vài bóng người, trong tay mỗi người đều cầm một thanh dao găm lóe lên ánh sáng sắc nhọn. Bọn họ chạy như bay về phía hắn. Khi thấy lưỡi dao sắc bén sắp đâm vào hai bên sườn của mình, Trình Mục Du lập tức nhảy lên, đá bay những thanh dao găm kia.
Nhưng vì hai tay đang bị kiềm chế nên dù công phu tốt đến đâu cũng không thể nào thi triển được. Thế nên khi Phương Tĩnh nhảy từ trên cây xuống, Trình Mục Du vẫn trúng chiêu. Tuy có thể tránh thoát được lưỡi rìu sắc bén nhưng sau gáy vẫn bị chuôi rìu đập mạnh một cái khiến toàn thân lập tức tê dại, mất hết sức lực, tay chân mềm nhũn, cơ thể không thể động đậy mà nghiêng ngả trên mặt đất.
Cuối cùng người trong động cũng đi ra. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta, Trình Mục Du mới hiểu được tại sao đôi tay kia lại quen thuộc như vậy. Lúc còn nhỏ, nàng ta thường xuyên nắm lấy tay hắn để quấn quýt lấy lòng. Tuy sau này đã lớn lên nhưng thỉnh thoảng nàng ta lại quên mất thân phận mà giữ chặt hắn hỏi đông hỏi tây. Sau khi phát giác ra chỗ không đúng thì mới thè lưỡi rồi nhanh chóng buông ra. Hắn và nàng ta quen thuộc như thế, quan hệ vượt qua huyết thống tình thân này đã thẩm thấu vào huyết mạch của hắn từ lâu. Thế nên, dù biết nàng ta đã không còn là Tưởng Tích Tích ban đầu nhưng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, Trình Mục Du vẫn không kìm lòng được mà thốt ra hai chữ: “Tích Tích”
Tưởng Tích Tích đảo mắt quan sát rồi cười lạnh lùng. Nàng ta khẩy mũi, tùy ý gảy hỉ mũi xuống đất, sau đó nói: “Quả nhiên Trình đại nhân rất đa mưu túc trí, thế mà có thể tìm được chỗ này. Nếu không phải Thiên Thụy bảo ta mai phục ở đây trước một bước, e là lúc này kế hoạch của ngươi đã thành công rồi”
Phương Tĩnh vòng ra từ phía sau, đôi mắt hẹp dài hiện ra vẻ hung ác: “Không giữ lại người này được. Đừng nói nhảm với hắn nữa, nhanh chóng giải quyết hắn đi, chúng ta còn có việc quan trọng phải làm”
Tưởng Tích Tích đáp một tiếng được rồi vươn tay nắm lấy chỗ thắt lưng, rút ra một thanh dao găm. Nàng ta cười đến run rẩy hai bả vai: “Trình đại nhân, lên đường vui vẻ nhé. Nhưng ngươi yên tâm, ngươi nhất định sẽ không cô đơn trên đường xuống Hoàng Tuyền đâu, Tích Tích của ngươi cũng sẽ ở bên cạnh ngươi”
Dứt lời, dao găm lập tức bị giơ lên cao, ánh mặt trời chiếu lên lưỡi đao, tạo nên một mảng trắng lóa khiến Trình Mục Du không mở mắt được. Hắn chán nản cúi đầu, trong lòng đầy ảm đạm: Vẫn không được sao? Cuối cùng vẫn phải đi tới bước này ư?
“Loạt xoạt”
Một tiếng động truyền đến từ trong rừng cây ở phía xa, âm thanh giòn giã, vang dội giống như tiếng giày giẫm đứt nhánh cây vậy.
Tưởng Tích Tích sửng sốt, cánh tay hơi dừng lại, sau đó không quan tâm mà chợt đâm xuống ngực Trình Mục Du.
“Vèo”
Một sợi dây thừng màu đỏ xuyên qua rừng cây, lao thẳng vào thanh dao găm rồi đâm xuyên qua, cắt nó thành hai đoạn.
Tưởng Tích Tích “A” một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ đang lượn lờ xung quanh nàng ta, giọng nói khẽ run lên: “Thiên Thụy, sợi dây thừng này… là… là dây thừng buộc da trâu mà… Sao… Sao có thể tự cử động”
Ánh mắt Phương Tĩnh dời từ sợi dây thừng về phía rừng rậm phía xa. Hắn ta nhìn thấy một bóng dáng màu xanh nhạt thấp thoáng dưới bóng cây, dường như muốn hợp thành một thể với cây cỏ xung quanh.
“Ai?”
Lúc hỏi ra chữ này, hắn ta chợt đoán được người kia là ai. Nhưng sau khi nghĩ thông suốt, trái tim hắn ta lại giống như rơi xuống vực sâu.
“Ngươi… Sao ngươi lại ở đây? Mẹ ta đâu, mẹ của ta đi đâu rồi?” Đôi mắt của hắn ta như muốn nứt ra mà gào thét với người nọ.
“Bà ta à, đã bị ta ném xuống địa ngục vô tận, bị Thiết Xà Thiết Cẩu phun lửa thiêu đốt mỗi ngày, bị một trăm cây đinh dài đâm vào tay chân, rút lưỡi, moi ruột, đổ đồng nóng chảy vào miệng khiến nhiệt nóng quấn thân. Vạn tử thiên sinh, trải qua trăm ngàn kiếp cũng không được siêu sinh”