Tân An Quỷ Sự

Chương 458: Kí ức

Chương Trước Chương Tiếp

Mùi máu tanh nồng ngập khoang mũi, bên tai đầy rẫy tiếng la hét điên cuồng cùng tiếng khóc gào thảm thiết. Tấn Nhi ngơ ngác mở to hai mắt, nhìn xung quanh một hồi mới phát hiện lúc này bản thân đang nằm trên một tấm da trâu máu me đầm đìa. Tấm da này chắc hẳn là vừa mới lột, máu vẫn còn ấm, dính vào cơ thể cậu vừa nhớp nháp vừa hôiCậu thử cử động chân thì nhận ra mình đang bị trói chặt bằng dây thừng, đầu và chân trói vào nhau, cơ thể cuộn tròn lại nên không thể nhúc nhích. Chẳng trách xương cốt của cậu ê ẩm như thể muốn đứt ra vậy, thì ra là do cậu bị trói bằng tư thế kì quặc này, nhưng ai là người trói cậu? Tại sao bọn họ lại bọc cậu vào trong da trâu?

Tấn Nhi muốn lớn tiếng chất vấn nhưng há miệng vài lần thì thấy mình hoàn toàn không phát ra được tiếng nào, vì thế cậu đành liếc mắt sang bên cạnh cố nhìn xem rốt cuộc mình đang ở đâu.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cậu quên mất tình cảnh lúc này của mình bởi vì khắp nơi xung quanh đều là những người giống như cậu, chân và đầu của bọn họ cũng bị dây thừng trói chặt lại với nhau, xếp trên những tấm da trâu đen sì.

Cậu và bọn họ khác nhau e rằng chỉ khác nhau mỗi ngoại hình mà thôi, tay chân những người này đều dị dạng, có người cánh tay và hai chân khẳng khiu trơn nhẵn như cây gậy, không hề có bàn tay hay bàn chân, da thịt thối rữa mưng mủ, có người còn kinh hơn, da thịt trên mặt lở loét từng mảng đen sì, nhìn thôi đã thấy rợn hết cả người.

Trong lòng Tấn Nhi cảm thấy buồn nôn, vừa thu lại ánh mắt thì phát hiện bên cạnh có một người đang nhìn mình, người kia trông còn rất trẻ, chỉ tầm hai mươi tuổi, hơn nữa nhìn vẻ ngoài của hắn thì trừ cậu ra, hình như hắn là người bình thường duy nhất, trên người không lở loét, tứ chi cũng còn nguyên vẹn, có điều hắn cũng bị dây thừng trói chặt giống những người khác, bị đặt trên một tấm da trâu máu tươi nhầy nhụa.

Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, trong lòng Tấn Nhi run sợ, sau đó không biết tại sao hai hàng lệ nóng lại chảy xuống từ hốc mắt, trượt dài trên má, đau đớn như bị kim châm.

“Mẹ, là lỗi của Thiên Thụy, con đã tin ả đàn bà kia, làm liên lụy người trong tộc, liên lụy cả người” Nam nhân kia đột nhiên nói với Tấn Nhi như vậy, còn gọi cậu là mẹ.

Tấn Nhi lấy làm ngạc nhiên, nhưng trong ngay sau đó lại thấy bờ môi mình đang mấp máy, cậu nói: “Thiên Thụy, mẹ không trách con, có trách thì trách mẹ đã sinh con ra làm con phải sống những tháng ngày người không ra người quỷ không ra quỷ cùng chúng ta”

Giọng nói già nua, rõ ràng không phải là giọng của Tấn Nhi, cậu giật mình, đôi mắt nhìn xuống cánh tay mình, mặc dù đã chuẩn bị tâm lí, nhưng khi nhìn thấy cánh tay đầy vết lở loét kia trái tim vẫn thắt lại. Cậu lặng người, chậm rãi nâng cánh tay lên, dè dặt xoa hai má. Đây đâu phải mặt người, cái mũi lõm vào, hốc mắt chỉ là hai cái hố sâu hoắm, mí mắt phù thũng, răng nanh nhe ra lộn xộn không tả nổi…

Cậu hét lên một tiếng đầy kinh sợ, tay thõng xuống bất lực, trong đầu cũng hiểu được chính mình đã bị nhốt vào kí ức của bà già bám vào trên người Yến Nương.

“Mẹ, người đừng sợ, cho dù thế nào con cũng sẽ ở bên người, tuyệt đối không để mẹ cô độc một mình”

Giọng nói của Thiên Thụy đột nhiên trở nên gấp gáp, cùng lúc đó Tấn Nhi cảm nhận được trên đầu bị một cái bóng đen bao phủ, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy một tên đàn ông cao to vạm vỡ che mặt đứng bên cạnh da trâu, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó cúi người túm bốn góc của tấm da trâu lại.

Ánh sáng trên đỉnh đầu biến mất, Tấn Nhi ngay lập tức chìm vào bóng tối hỗn độn, cậu có thể nghe được tiếng người kia túm chặt da trâu lại, sai đó lấy kim dài khâu chặt miệng túi vào, kín đến nỗi một tia ánh sáng cũng không thể lọt vào.

Ban đầu, cậu vẫn còn có thể nghe tiếng tiếng gọi mẹ của Thiên Thụy, nhưng chỉ một lát sau, tiếng gọi kia càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng nhỏ, cậu biết Thiên Thụy cũng đã bị khâu vào trong da trâu kín mít không có kẽ hở như mình.

Tiếng hít thở giống như tiếng trống, từng nhịp một, càng lúc càng khó khăn. Bây giờ bọn họ muốn đưa cậu đi đâu? Trong đầu Tấn Nhi đã lờ mờ đón được đại khái, chỉ là cậu không dám nghĩ tiếp.

Quá đủ rồi, như thế này vẫn chưa đủ khổ hay sao? Nghĩ tiếp thì điên mất, dừng ở đây là được rồi, không cần nghĩ tiếp nữa.

Cậu siết chặt nắm tay, cắn môi thật mạnh khiến máu tươi túa ra, giờ khắc này cậu không còn phân biệt nổi mình là ai nữa.

Cơ thể bị lắc lư một hồi lâu rồi cuối cùng cũng dừng lại, nhưng ngay sau đó Tấn Nhi bị người ta nâng lên, ném mạnh ra xa.

“Tấn Nhi, Tấn Nhi, cháu sao vậy? Cháu nói gì đi?”

Giọng nói của Trình Dụ Mặc như vọng từ trên trời xuống, dần dần trở nên rõ ràng bên tai cậu. Tấn Nhi rùng mình, buông tay Yến Nương ra, loạng choạng lùi về phía sau hai bước, đỡ lấy bàn mới miễn cưỡng đứng vững.

Cậu thở dốc, bất chợt cậu chạy tới ôm lấy Trình Dụ Mặc đang ngạc nhiên, òa lên khóc: “Tiểu cô cô, cháu sợ lắm, cháu sợ bị bọn họ ném vào đầm lầy”

Trình Du Mặc ôm lấy cơ thể nhỏ bé lạnh như băng của Tấn Nhi vào lòng, dịu dàng lau đi nước mắt ở khóe mắt cậu, nói: “Tấn Nhi ngoan nào, bọn họ không làm vậy đâu, có tiểu cô cô bảo vệ con, tiểu cô cô sẽ không để bọn họ làm thế”

Có thể thấy nàng không hiểu Tấn Nhi nói gì, nhưng vòng ôm ấm áp của nàng khiến lòng Tấn Nhi bình yên hơn một chút, cậu sợ hãi ló đầu ra, nhìn về bóng người trên giường một lần nữa, sự căm phẫn trong lòng pha trộn với cảm xúc gì khác khiến lòng cậu hỗn loạn.

Trình Dụ Mặc vuốt búi tóc tán loạn của Tấn Nhi, an ủi cậu: “Tấn Nhi cháu nhìn xem, bên ngoài có đom đóm, lấp lánh ánh xanh, đẹp biết bao”

“Đom đóm?”

Tấn Nhi nói ra hai chữ này rồi vội quay đầu qua nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên đúng như Trình Dụ Mặc nói, bên trên tường viện có một đám đom đóm lập lòe, chợt tắt chợt lóe, tựa như những chiếc đèn lồng tinh xảo.

“Đom đóm…” Tấn Nhi lặp lại hai chữ này một lần nữa, suy nghĩ trôi dạt về kí ức ba năm trước. Lúc đó cậu mới năm tuổi, cậu theo cha lên núi, nói là hái thuốc nhưng thực ra là Trình Mục Du chê cậu nhát gan, cố ý vào rừng lúc nửa đêm để luyện can đảm cho cậu. Trong rừng tối thậm chí còn không nhìn rõ bàn tay mình, Trình Mục Du cố tình trốn đi khiến Tấn Nhi sợ tới mức khóc thét, làm lũ đom đóm giật mình. Sai đó Trình Mục Du sợ cậu không luyện được sự can đảm, ngược lại còn sợ đến chết nên mới chui ra khỏi chỗ trốn, đi tới trước mặt Tấn Nhi, xòe lòng bàn tay ra, ánh sáng xanh lấp lánh bèn bay vụt đi, hiện lên trước mặt Tấn Nhi đẹp như bức họa.

“Tấn Nhi, nhìn thấy đom đóm là tìm thấy cha, con hãy nhớ, lần sau sẽ không còn phải sợ nữa”

Tấn Nhi tránh khỏi vòng tay Trình Dụ Mặc, đi đến bên cửa, không ngừng đập cửa gỗ: “Ta đau bụng, mau thả ta ra”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)