Tân An Quỷ Sự

Chương 457: Không có thân thể

Chương Trước Chương Tiếp

Phương Tĩnh cực kỳ nghiêm túc, trên mặt phủ một tầng mây đen, chắp tay sau lưng và đi đi lại lại trong phòng. Những người khác nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ta thì đều không dám nói chuyện, ngồi bất động trên ghế, thỉnh thoảng chỉ dám lén lút trao đổi ánh mắt, nhưng vì bọn họ đang nơm nớp lo sợ nên không dám nhìn người kia quá lâuCửa nhà bị đẩy ra tạo nên tiếng “kẽo kẹt”. Tưởng Tích Tích bước vào và khép nép liếc nhìn Phương Tĩnh, đoạn cụp mắt và nhẹ nhàng lắc đầu.

Sắc mặt và giọng nói Phương Tĩnh chợt trở nên dữ tợn: “Không tìm thấy người?”

“Không có! Ta đã tìm kiếm quanh đây nhưng không tìm thấy Tiểu Vũ” Giọng của Tưởng Tích Tích càng lúc càng nhỏ.

Phương Tĩnh im lặng một lúc, sau đó đột nhiên vươn tay gạt tách trà trên bàn xuống đất, nước trà nóng hổi bắn tung tóe lên làn váy của Tưởng Tích Tích nhưng nàng ta vẫn đứng trang nghiêm, không hề nhúc nhích.

“Ta đã dặn cậu ta không được hành động một mình rồi cơ mà. Trình Mục Du rất thông minh, nếu có cơ hội thì nhất định hắn sẽ đánh trả. Tại sao ta đã căn dặn nhiều lần mà cậu ta vẫn gây chuyện?” Phương Tĩnh vừa cáu giận vừa đi quanh người Tưởng Tích Tích như thể muốn đánh nàng ta bất kỳ lúc nào.

“Cậu ta vẫn còn nhỏ, vừa mới hồi sinh nên sẽ cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ. Vì vậy mới liều lĩnh như vậy…” Giọng nói của Tưởng Tích Tích nhỏ dần.

“Chính vì cậu ta còn nhỏ nên mới có thể khai ra toàn bộ sự việc nếu bị người khác hù dọa. Có lẽ bây giờ Trình Mục Du đã biết hết kế hoạch của chúng ta rồi” Phương Tĩnh vừa nói vừa nghiến răng.

“Thiên Thụy! Bây giờ không phải lúc truy cứu cậu ta. Con nên nghĩ cách gì đó đi. Chúng ta đã bị chôn vùi nhiều năm như vậy rồi, khó khăn lắm mới trốn thoát được, không thể để tất cả vỡ lở vào lúc này” Trình Quốc Quang đứng lên và bước tới gần Phương Tĩnh, ngăn cách hắn ta và Tưởng Tích Tích.

Phương Tĩnh chỉ có thể tạm thời kìm nén cơn giận và thả lỏng cơ thể đang căng thẳng của mình. Hắn ta liếc nhìn đám người đang ngồi xung quanh, chậm rãi nói: “Trình Mục Du là người quen thói hoang tưởng, ham hố hư vinh và luôn tự cho mình là thần tiên cứu thế. Vì vậy, hắn nhất định sẽ hy sinh bản thân vì đại nghĩa”

Trình Quốc Quang giật mình: “Thiên Thụy! Ý con là hắn muốn hy sinh thân mình để bảo vệ an toàn cho dân làng?”

Phương Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng may là Tiểu Vũ không biết chúng ta đã chuyển mấy bao da kia đến nơi nào. Nếu Trình Mục Du muốn tìm chúng thì sẽ rất khó khăn!”

Nghe vậy, Trình Quốc Quang cũng không hề yên tâm mà lo lắng nói: “Dẫu vậy thì chúng ta cũng không được phép chậm trễ. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra hắn, nếu không hậu quả sẽ rất khôn lường”

Phương Tĩnh dìu ông ta ngồi xuống ghế và khẽ nói: “Cha đừng quá lo lắng! Chúng con sẽ ra ngoài tìm hắn. Dù sao thì Trình Mục Du cũng không thông thuộc địa hình nơi này, hắn sẽ không dễ dàng tìm thấy mấy bao da kia đâu. Cha hãy ở lại trông nhà và canh chừng đám người Trình Dụ Mặc đi!”

Nói xong, hắn ta vẫy tay với đám người Tưởng Tích Tích và dẫn đầu bước ra ngoài.

“Thiên Thụy” Trình Quốc Quang đứng dậy, nhìn bóng lưng con trai mình và hô lớn, sau đó nói ra những lời mà mọi người đều đang dồn nén trong lòng nhưng không ai dám nói với hắn ta: “Không thể để Trình Dụ Mặc sống sót. Con bé đã biết hết tất cả rồi. Nếu như con luyến tiếc và không nỡ giết con bé thì ít nhất cũng nên để người khác đoạt xá nó. Chúng ta không thể giữ lại con bé”

Phương Tĩnh chợt khựng lại, một tia không cam lòng xẹt qua gương mặt hắn ta. Sau đó, Phương Tĩnh quay đầu lại và nói: “Chẳng phải là Tấn Nhi và cô nương kia cũng chưa bị…”

Trình Quốc Quang lắc đầu thở dài: “Thằng bé đó thật sự quá kỳ dị và quái gở, chúng ta không thể xuống tay với nó. Về phần cô nương kia, con cũng biết đấy, nàng ta đang được mẹ con đoạt xá hồi sinh nên không thể giết được. Còn Trình Dụ Mặc chỉ là một cơ thể tàn tạ, chúng ta không thể giữ lại con bé!”

Phương Tĩnh cắn chặt đôi môi khô khốc, do dự một hồi rồi quay đầu lại: “Trước tiên, chúng ta hãy tập trung vào việc quan trọng là giết Trình Mục Du, sau đó xử lý nàng ấy cũng chưa muộn”

Nói xong, hắn ta bước ra ngoài mà không ngoái lại. Nhìn bóng lưng của Thiên Thụy, Trình Quốc Quang cau mày thật chặt tạo thành rãnh sâu giữa ấn đường: “Thiên Thụy! Rốt cuộc thì con vẫn còn mềm lòng. Nếu nó không chết thì mọi chuyện sẽ cực kỳ tồi tệ!”

***

Ngọn đèn dầu đung đưa qua trái theo gợn gió đêm đã đánh thức Tấn Nhi đang nằm ngủ gật trên bàn bên cạnh cửa sổ. Cậu khẽ dụi mắt, lau nước dãi dính bên khóe miệng, sau đó nhìn ra cửa sổ.

Vầng trăng cong cong như chiếc móc câu treo trên bầu trời xanh thẫm, tỏa ra ánh sáng màu vàng mờ ảo chứ không phát sáng chói mắt như những vì sao xung quanh.

Tấn Nhi khịt mũi, trong lòng lo lắng cho tình hình của Trình Mục Du, cũng không biết cha cậu đã bỏ trốn đến đâu rồi. Với tính cách của Trình Mục Du thì chỉ cần có ba phần tự tin, hắn sẽ quay lại cứu người. Nếu đến tận bây giờ mà vẫn không có động tĩnh gì thì chỉ có hai khả năng xảy ra. Một là hắn đã bị áp đảo nên ốc còn không mang nổi mình ốc, đang bị kẻ ác săn giết. Hai là hắn vẫn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó, nếu quay về Trình gia thì sẽ tự chui đầu vào rọ. Vì vậy hiện giờ Trình Mục Du chỉ có thể bảo vệ chính mình.

Tấn Nhi thở dài, thầm nghĩ: dù là khả năng nào thì viễn cảnh cũng không hề lạc quan. Hiện giờ cậu chỉ có thể hi vọng rằng: nếu ba người trong phòng này không bị kẻ ác làm hại thì đã là may mắn trong chuỗi bi kịch này rồi.

Nghĩ đến đây, Tấn Nhi bất giác đứng dậy và đi tới bên giường, nhìn khuôn mặt thanh tú của Yến Nương và khẽ hỏi bằng giọng điệu lo lắng: “Yến Nương! Chắc chắc là bây giờ tỷ đang rất khổ sở và chịu đựng giày vò để vật lộn với ác quỷ trong thân thể mình đúng không? Ta biết tỷ sẽ không chịu thua, cho nên đã lâu như vậy mà bà ta vẫn chưa hoàn toàn chiếm được thân thể của tỷ. Yến Nương! Tỷ phải cố gắng hơn nữa, vận dụng sức mạnh nhiều hơn nữa để giết bà ta. Tỷ hãy mau tỉnh lại đi. Ta cần tỷ! Tất cả chúng ta đều cần tỷ!”

Cậu vừa dứt lời thì một luồng gió lạ chợt thổi vào từ cửa sổ. Ngọn đèn dầu dập dờn qua lại và đổ bóng lờ mờ lên khuôn mặt của Yến Nương.

Trong chốc lát, Tấn Nhi nhìn thấy Yến Nương tựa như đang mỉm cười, môi nàng hơi mím lại, khóe miệng khẽ cong lên. Nhưng khi cậu nhìn Yến Nương lần nữa thì sắc mặt của nàng đã trở lại bình thường, khiến cậu tưởng rằng mình đã nhìn lầm.

Tấn Nhi thất vọng thở dài, định rời đi. Nhưng vừa quay đầu thì cậu lập tức vòng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay của Yến Nương một hồi lâu mà không dám rời đi.

Không biết đã nhìn bao lâu, Tấn Nhi đột nhiên hét lên đầy sợ hãi, thân thể liên tục lùi lại và hất đổ một chiếc ghế sau lưng, đánh thức Trình Dụ Mặc đang nằm nghỉ trên bàn.

“Tấn Nhi! Có chuyện gì vậy?” Nàng ta hoảng sợ đi tới, nắm lấy cánh tay cậu và lo lắng hỏi.

“Tay của Yến Nương… Tay của tỷ ấy…”

Tấn Nhi hoảng sợ đến mức không nói nên lời, vừa lắp bắp vừa chỉ tay lên giường, sau đó cúi đầu không dám nói chuyện.

Trình Dụ Mặc đi tới bên giường, cầm tay của Yến Nương lên và hỏi bằng giọng nghi ngờ: “Tay của Yến cô nương vẫn bình thường mà?”

Tấn Nhi ngập ngừng bước tới và kể lại: “Cháu vừa nhìn thấy hai bàn tay của tỷ ấy đầy nếp nhăn, móng tay vừa thô ráp vừa dài ngoằng. Nhưng điều đáng sợ nhất là trên đôi tay này đầy rẫy vết sẹo sâu và nông, không còn mảnh da nào nguyên vẹn. Vậy mà bây giờ nó đã biến mất rồi” Nói xong, Tấn Nhi liền nắm lấy bàn tay Yến Nương và cẩn thận quan sát.

Tuy nhiên ngay khi ngón tay Tấn Nhi chạm vào làn da Yến Nương thì trong đầu cậu đột nhiên vang lên một tiếng “bùm” như thể có gì đó bị nổ tung. Tâm trí của cậu lập tức tràn ngập ánh sáng trắng chói mắt, giọng nói của Trình Dụ Mặc cũng càng lúc càng mơ hồ và nhẹ bẫng như thể một cơn gió thoáng qua và biến mất ở chân trời xa xăm.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)