Tân An Quỷ Sự

Chương 456: Đại nghĩa

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu Vũ đang say ngủ, thỉnh thoảng lại phát ra một vài từ nói mớ mơ hồ, căn bản không biết hắn ta đang nói gìTrình Mục Du nhìn khuôn mặt râu ria xồm xoàm của Tiểu Vũ, môi nở một nụ cười nhàn nhạt và nghĩ thầm: dù sao thì hắn ta cũng chỉ là một đứa trẻ, cho dù tình hình có nguy cấp như bây giờ, hai tay bị trói chặt bằng dây thừng thì Tiểu Vũ vẫn có thể ngủ gật trong một tư thế không thoải mái như vậy. Nghĩ xong, hắn khẽ lắc đầu và thở dài: chẳng phải hắn ta chỉ là một đứa bé thôi sao? Hàng trăm năm trước, khi bị bỏ vào một chiếc bao da và ném xuống đầm lầy, hắn ta chưa tròn mười sáu tuổi. Chỉ có điều cơ thể của hắn ta bị tàn tật rất nặng, đặc biệt là đôi tay đã biến dạng nghiêm trọng đến mức thậm chí không thể cầm đũa nữa.

Nghĩ đến đây, Trình Mục Du nhanh chóng kiềm chế lòng thương cảm và tự mắng mình vài lần: “Trình Mục Du ơi Trình Mục Du! Bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn nghĩ cho người khác!”

Hắn lắc đầu nguầy nguậy, tâm trí bắt đầu tập trung vào tình huống hiện tại. Theo lời Tiểu Vũ vừa nói, hai nha dịch kia cũng đã bị đoạt xá, nhưng bọn họ lại không định giữ lại mạng sống và thân thể của Trình Mục Du và Tấn Nhi, tất cả là do thân phận đặc biệt của hắn. Sau khi đoạt xá của hai tên nha dịch kia thì bọn chúng chỉ cần trở về quan phủ, sau đó tùy tiện bịa chuyện để lừa gạt và che mắt người khác. Nhưng Trình Mục Du lại là huyện lệnh của Tân An. Nếu ai đó muốn đoạt thân thể của hắn thì cần phải biết xử án, điều này khiến người khác dễ dàng nhận ra sự tình ẩn khuất đằng sau. Vì vậy, bất luận thế nào, họ cũng không thể để Trình Mục Du sống sót và rời khỏi thôn Kinh Môn. Sau này, nếu Trình Đức Hiên và người của phủ Tân An tìm đến đây thì họ chỉ cần nói rằng họ chưa bao giờ nhìn thấy Trình Mục Du, lại suy đoán rằng có thể hắn đã rơi xuống đầm lầy, chưa từng vào thôn Kinh Môn. Lý do này thật sự có thể dùng để đối đáp lấy lệ.

Sau khi nghe câu chuyện của Tiểu Vũ, Trình Mục Du không khỏi giật mình, cảm giác các mạch máu trong đầu mình đều đang ứ đọng. Hắn hận không thể lập tức chạy về Trình gia để giải cứu Tấn Nhi và những người khác. Nhưng suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng lý trí cũng đã áp đảo: bây giờ trong tay Trình Mục Du không có vũ khí, chỉ có một mảnh sứ vỡ dài nửa ngón tay thì làm sao có thể cứu người? Nếu hắn cứ tự chui đầu vào rọ thì sẽ phụ bạc tấm lòng mong muốn cứu hắn của người khác.

Hơn nữa, Tiểu Vũ còn nói một câu khiến Trình Mục Du thay đổi ý định chạy về Trình gia và tạm thời tập trung suy nghĩ về một vấn đề khác khẩn cấp hơn.

Hắn ta nói rằng vẫn còn hơn hai mươi người bị mắc kẹt trong những bao da. Thiên Thụy, bấy giờ là Phương Tĩnh, đã lên kế hoạch để đưa một nhóm dân làng đến đó và để họ chết thay cho hơn hai mươi người dưới đầm lầy kia.

Thảo nào Tiểu Vũ nói rằng sau này thôn Kinh Môn sẽ là lãnh địa của họ. Thì ra dã tâm của Thiên Thụy vô cùng lớn. Hắn ta muốn hồi sinh tất cả những tộc nhân đã chết để bù đắp lại hổ thẹn năm xưa, đồng thời cứu vãn sai lầm mấy trăm năm trước của mình.

“Thiên Thụy không giống với những người khác. Hắn ta thông minh, làm việc dứt khoát và quyết liệt. Trước kia, tất cả bọn ta đều nghe lời hắn ta, kể cả cha của Thiên Thụy cũng không dám trái lời. Ta tin rằng bây giờ ông ta vẫn một mực làm theo quyết định của hắn ta!”

“Thông minh và quyết đoán” Đây là tổng kết của Tiểu Vũ về tính cách của Thiên Thụy. Nghe hắn ta nói vậy, trái tim của Trình Mục Du càng thêm hồi hộp và bất an. Chỉ có điều hắn càng lo âu thì càng không tìm được một kế hoạch để đối phó với Thiên Thụy. Trình Mục Du chỉ có thể nhìn Tiểu Vũ đang vô tư lự ngủ say và cảm nhận lòng mình đang nôn nóng hừng hực như thiêu như đốt, tựa như có một ngọn lửa cuồng loạn nào đó đang thiêu rụi trái tim hắn thành một bãi đất hoang vu.

Hắn phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ hắn cứ trơ mắt nhìn những người dân vô tội của thôn Kinh Môn chịu đựng đau khổ, thân thể cũng bị bọn chúng tước đoạt? Nhưng với thực lực hiện giờ của mình, sao hắn có thể đối phó với đám người đông thế mạnh kia?

Trình Mục Du siết chặt bàn tay và đột ngột đứng lên. Bởi vì đã mấy ngày liền không cơm không nước nên khi thình lình đứng thẳng dậy, hắn cảm thấy có chút choáng váng. Nhưng trong lúc hoa mắt chóng mặt, trong đầu Trình Mục Du lại chợt lóe lên một ý tưởng, tựa như sấm sét bất ngờ xẹt qua nền trời khiến đầu óc hắn bùng nổ.

Vì vậy, hắn vội vàng bước tới phía sau Tiểu Vũ và thúc một cái: “Tỉnh lại, mau tỉnh lại đi!”

Tiểu Vũ còn đang ngái ngủ, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Trình Mục Du đang nhìn mình chằm chằm và nói câu gì đó hơi mơ hồ.

“Ngài nói gì cơ?” Tiểu Vũ chớp chớp đôi mắt to và cao giọng hỏi hắn.

“Ta hỏi là nếu lúc cái bao da bị hỏng mà các ngươi vẫn chưa tìm được thân thể mới để chiếm đoạt thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Vậy thì họ sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, không còn tồn tại trên thế gian này nữa” Nói xong, hắn ta đột nhiên bụm miệng lại: “Trình đại nhân! Ngài… ngài muốn làm gì? Chẳng lẽ ngài định…”

Trình Mục Du không trả lời, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, vui mừng xen lẫn bi thương, mà trong bi thương lại ẩn hiện sự quyết tâm và hi sinh vì đại nghĩa.

“Trình đại nhân! Không được đâu! Ngài không thể đối xử với bọn họ như vậy” Tiểu Vũ rốt cuộc cũng hiểu Trình Mục Du định làm gì. Hắn ta loạng choạng đứng dậy nhưng lại lập tức quỳ rạp xuống đất và liên tục dập đầu tạo ra âm thanh “bình bịch” vang vọng: “Bọn họ đã bị tra tấn nhiều năm rồi, không thể cứ thế mà buông xuôi. Trình đại nhân! Ta cầu xin ngài, ngài không thể làm vậy!”

Trình Mục Du liếc nhìn Tiểu Vũ, sau đó đi vào rừng bạch dương mà không hề nhìn lại, giọng điệu của hắn cũng trở nên lạnh lùng: “Nếu thương hại bọn họ thì ai sẽ thương cảm cho những dân làng vô tội kia? Những chuyện thuộc về quá khứ thì nên cắt đứt sạch sẽ từ lâu, nhưng Thiên Thụy lại không chịu buông tay, cố chấp dựa vào chuyện chiếm đoạt thân thể người khác để bù đắp sai lầm của kiếp trước. Người như vậy không có gì đáng thương cả!”

“Vậy còn ngài thì sao?” Tiểu Vũ hét lên từ phía sau: “Nếu đại nhân đi mở toàn bộ bao da đó thì một trong số họ chắc chắn sẽ đoạt xá của ngài! Ngài không quan tâm sao?”

Bước chân của Trình Mục Du khựng lại. Hắn nhìn lại khuôn mặt vặn vẹo của Tiểu Vũ và nở một nụ cười thản nhiên và đầy hào khí: “Dùng một mạng để đánh đổi hơn hai mươi mạng người cũng đáng giá” Hắn còn một câu chưa nói: nếu ngay cả Tấn Nhi, Tích Tích và Yến Nương cũng bị mắc kẹt ở đây thì ta sống một mình đâu còn ý nghĩa gì?

***

Những chiếc lá xanh mơn mởn nối liền thành một mảng rộng ngàn dặm, khẽ phe phẩy và đung đưa tạo thành âm thanh “xào xạc” trong làn gió đêm thoang thoảng. Những cây bạch dương như những dáng người cao ngất và thẳng tắp của các thiếu nam thiếu nữ, cành lá sum suê vươn thẳng lên không trung và kết thành một chùm lớn. Cây ngải cứu cao gần bằng thân người, tươi tốt xanh um, điểm xuyết đủ loại bông hoa đang khoe hương khoe sắc, mặc dù đang bị màn đêm nhuộm thành màu đen như mực nhưng chúng vẫn quyến rũ vô cùng.

Một mình Trình Mục Du bước đi trên con đường rừng nhỏ hẹp, lưu lại hai hàng dấu chân in sâu trên nền đất ẩm ướt sau cơn mưa. Tay hắn đang nắm chặt mảnh sứ. Đó là vũ khí duy nhất của Trình Mục Du và cũng là lợi thế duy nhất có thể xoay chuyển tình thế.

Cơn gió nhè nhẹ thổi qua hất tung mái tóc của hắn và làm lộ ra gương mặt tái nhợt nhưng không kém phần kiên nghị. Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới một vài mẩu chuyện xưa cũ mơ hồ. Những hồi ức đó tựa như đã cắm rễ thật sâu trong lòng Trình Mục Du, để rồi thời khắc này trở thành niềm an ủi duy nhất trong chặng cuối cuộc đời của hắn.

Làn gió đêm mang theo một mùi hương xa lạ xộc thẳng vào mũi. Trình Mục Du lập tức giật mình, dừng lại và quan sát khu rừng tối đen như mực.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)