Tiểu Vũ xốc lại tinh thần, khẽ hắng giọng để tự cổ vũ sĩ khí của mình, đoạn nhấc chân để đuổi theo các cô nương đã bỏ đi, nhưng ngờ đâu một tiếng huýt sáo lanh lảnh đột nhiên vang lên từ phía sau và âm thanh đó còn lớn hơn tiếng của hắn ta như thể đang khiêu khíchTiểu Vũ liền quay đầu lại: “Ai vậy?”
Phía sau không có ai, chỉ có bóng cây mờ mờ ảo ảo. Hắn ta nghĩ rằng bản thân bị trêu chọc nên chửi bới một hồi lâu. Nhưng vừa xoay người trở lại thì trước mặt Tiểu Vũ đột nhiên tối sầm. Hắn ta bị một cái bao da trùm kín từ đầu đến chân và không thể giãy giụa.
***
Khi cái bao da được gỡ xuống, thứ đầu tiên Tiểu Vũ nhìn thấy chính là ánh sao trời đang chiếu xuyên qua cành lá um tùm và rậm rạp, giống như những đôi mắt lấp lánh đang nhìn xuống vùng đất mênh mông và bạt ngàn. Những đôi mắt sóng sánh và lung linh đó như thể đã nhìn ngắm thế gian này suốt hàng trăm năm qua.
Tiểu Vũ chưa kịp phản ứng thì đã có người dùng dây thừng trói chặt cổ tay hắn ta. Sau khi thắt chặt nút chết, người kia vừa vỗ sạch tay vừa đi tới trước mặt hắn ta, liếc mắt sắc lẻm và hỏi: “Nói cho ta biết, các ngươi là ai?”
Tiểu Vũ nhìn nam tử cao lớn và khôi ngô trước mặt thì trên môi nở nụ cười bất cần và dửng dưng. Ngay sau đó, hắn ta đột nhiên cúi đầu và xông thẳng vào người đối diện.
Trình Mục Du đã có chuẩn bị từ sớm. Thân thể hắn hơi nghiêng sang một bên để mặc Tiểu Vũ ngã nhào xuống đất. Trong khi hắn ta chưa kịp đứng dậy thì Trình Mục Du đã đặt mảnh sứ vỡ ngay trên mạch máu gồ ghề trên da cổ của đối phương, sau đó khẽ nghiêng người thì thầm vào tai Tiểu Vũ: “Hai lần rồi! Ngươi nên biết rằng bản thân hoàn toàn không phải là đối thủ của ta. Vì vậy, tốt hơn hết là ngươi nên nhân lúc ta còn tử tế và không muốn so đo với ngươi để kể lại toàn bộ câu chuyện một cách rõ ràng”
Mảnh sứ vỡ vừa lạnh lẽo vừa sắc bén dính chặt vào da khiến Tiểu Vũ hoảng sợ đến độ mồ hôi dầm dề.
Những người đã chết một lần sẽ cảm thấy thế nào về cái chết? Thích ứng? Bình tĩnh? Không sợ hãi?
Sai! Chính vì đã từng chết đi nên mới càng sợ hãi mùi vị khôn lường của cái chết. Nỗi đau đớn về mặt thể xác vượt quá giới hạn mà người thường có thể chịu đựng, mà đáng sợ nhất là tâm lý hoảng loạn và hoang mang trước khi chết, khi họ phải bất lực gục đầu dưới mũi dao bén nhọn và nhìn thần chết từng bước tiếp cận mình. Loại cảm giác này e là còn đáng sợ hơn cái chết gấp trăm lần.
May mắn thay, hầu hết mọi người đều không phải trải qua cảm giác này quá lâu. Cho dù là hình phạt tàn khốc nhất trên thế giới – lăng trì – thì chỉ cần tối đa ba bốn ngày đã khiến người bị lăng trì không thể chịu đựng nổi nữa. Tuy nhiên, đối với Tiểu Vũ, trong suốt hàng trăm năm dài đằng đẵng này, hắn ta đã phải nếm trải tư vị của cái chết từng giây từng phút. Nó như vô vàn con sâu nhỏ li ti không ngừng đục khoét và gặm nhấm từng tấc cơ thịt và xương cốt của Tiểu Vũ khiến hắn ta không bao giờ có thể nhẹ nhõm. Nó chiếm ngự từng ngóc ngách trong các giác quan và khống chế toàn bộ tinh thần của Tiểu Vũ khiến hắn ta không thể chạy thoát.
Vì vậy, khi mảnh sứ vỡ lạnh lẽo kia đè chặt vào mạch máu đang đập thình thịch của mình thì Tiểu Vũ lập tức sợ hãi, hai mắt đẫm lệ, không ngừng van xin Trình Mục Du thương xót và tha thứ: “Ta nói! Ta sẽ nói tất cả mọi chuyện! Xin đại nhân hãy tha mạng cho ta! Xin đừng ném ta vào đầm lầy kia nữa!”
…
Vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu, Tiểu Vũ vốn nói chuyện vụng về nên chỉ mất chưa đầy nửa canh giờ để kể lại một câu chuyện từ hàng trăm năm trước. Dù chỉ là lời tường thuật ngắn gọn thì Trình Mục Du vẫn hết sức kinh hãi. Vậy cho nên sau khi Tiểu Vũ đã kể rõ ngọn ngành, hắn vẫn còn đắm chìm trong câu chuyện đó một hồi lâu và chưa thể định thần lại.
Thấy Trình Mục Du im lặng, Tiểu Vũ đành phải nhẹ giọng nhắc nhở: “Đại nhân! Đây là toàn bộ câu chuyện, ta không dám nói dối một câu nào. Xin đại nhân minh giám!”
Trình Mục Du sững sờ một hồi, sau đó nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt của hắn ta và khẽ hỏi: “Các ngươi bị chôn vùi trong đầm lầy suốt mấy trăm năm thì làm sao có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời?”
Tiểu Vũ vươn đôi vai hơi đau nhức và nói tiếp: “Tất cả là nhờ Trình Quốc Quang. Hôm đó, ông ta vô tình đi vào rừng bạch dương và bị tiếng kêu cứu của đại bá ta là Đức Xương dẫn dụ nên mới đào cái bao da kia lên. Ông già đó rất tò mò nên lập tức mở cái bao da mà không hề nghĩ ngợi. Chỉ có điều, do Trình Quốc Quang dùng sức quá mạnh nên khi đại bá Đức Xương của ta đoạt xá thì bị bẻ trẹo thắt lưng, sau đó ông ta lại bị Phương Tĩnh khám bệnh và chữa bệnh lung tung nên mới nằm liệt giường suốt mấy tháng trời”
Trình Mục Du trầm tư một hồi rồi trầm giọng nói: “Vì vậy, nếu ta không chữa lành bệnh cho ông ta thì những chuyện sau đó sẽ không xảy ra”
Tiểu Vũ khẽ cười và đáp: “Đúng vậy! Đại nhân rất giỏi y thuật nên đã chữa khỏi bệnh cho Trình Quốc Quang ngay khi ngài đến Trình gia. Thực ra ông ta đã hồi phục ngay ngày hôm đó rồi, nhưng vì muốn thực hiện những kế hoạch trong tương lai nên ông ta mới cố tình che giấu thể trạng của mình”
Trình Mục Du siết chặt nắm tay: “Vậy Sầm Nam Anh là do ông ta giết?”
Tiểu Vũ gật đầu: “Sau khi sức khỏe của Trình Quốc Quang hồi phục thì ông ta đã đào con trai của mình là Thiên Thụy – người đã được chôn cùng mình trong đầm lầy suốt đêm hôm đó. Cũng chính lúc ấy, ông ta đã phát hiện Sầm Nam Anh và Phương Tĩnh có gian tình với nhau. Trong cơn thịnh nộ, ông ta đã giết Sầm Nam Anh, còn Phương Tĩnh thì bị Thiên Thụy đoạt xá, việc này giúp hai cha con họ được đoàn tụ sau hàng trăm năm đằng đẵng. Tiếp đó, vì có người giúp đỡ nên kế hoạch càng lúc càng trót lọt. Tưởng Tích Tích, đám gia đinh kia, đúng rồi, còn ta nữa, tất cả mọi người đều được Thiên Thụy lần lượt giải cứu khỏi các bao da, sau đó chiếm lấy cơ thể của người khác. Từ khi còn nằm trong bao da, Thiên Thụy đã nói cho bọn ta biết toàn bộ kế hoạch của mình, cho nên sau khi đoạt thân xác mới, bọn ta mới có thể tâm ý tương thông và phối hợp với nhau để nói xấu ngài hòng khiến nha dịch của quan phủ mù mịt và rối rắm” Tiểu Vũ nói rõ từng câu từng câu, thẳng thắn kể lại toàn bộ sự việc.
Trình Mục Du không khỏi chấn động: “Rốt cuộc thì các ngươi tốn công tốn sức như vậy để làm gì?”
Tiểu Vũ nhìn về phía Trình Mục Du, trong đôi mắt hắn ta mang theo chút mong mỏi và khát vọng, sau đó lẩm bẩm hai chữ: “Làm người!”
“Làm người?”
Tiểu Vũ uể oải gật đầu: “Khi ta còn là chính ta, sinh mệnh đó thấp kém và ti tiện hơn cả sinh mệnh của súc sinh chứ đừng nói đến việc được làm người! Đúng vậy! Đó không phải là cuộc sống của con người!” Hắn ta nuốt nước bọt, bả vai run rẩy và bật cười thành tiếng: “Không có cô nương nào thích ta! Không, nói vậy sai rồi! Phải nói là các cô nương nhìn thấy ta như thấy quỷ. Họ bỏ chạy nhanh hơn thỏ vì sợ rằng ta sẽ mang lại tai họa cho họ. Vì vậy bây giờ, nếu ta có cơ hội sống lại lần nữa thì mọi sự trả giá đều xứng đáng. Trình đại nhân! Ngài có hiểu được không?”
Trình Mục Du đứng lên, nhìn Tiểu Vũ bằng ánh mắt nghiêm nghị và hỏi: “Sao các ngươi có thể tiếp tục làm người? Đã mấy trăm năm trôi qua rồi, hiện giờ nơi này không còn thuộc về các ngươi nữa!”
Tiểu Vũ kích động ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng sốt ruột và khẩn thiết: “Có thể! Chỉ cần bọn ta giết hết những ai biết về chuyện này, còn những người khác thì cứ từ từ chiếm đoạt thân xác mới là được. Như vậy, bọn ta đều có thể hồi sinh. Thôn Kinh Môn này vẫn sẽ là lãnh địa của bọn ta”
Khi nói những câu này, Tiểu Vũ dường như đang độc thoại, như thể hắn ta đang hoàn toàn đắm chìm trong tưởng tượng đẹp đẽ của mình. Tuy nhiên, loạt ngôn ngữ có vẻ điên rồ và cuồng loạn này khiến Trình Mục Du tức thì toát mồ hôi lạnh: Vậy còn Tấn Nhi thì sao? Cả Yến Nương nữa? Hiện giờ bọn họ vẫn còn ở Trình gia, lẽ nào chỉ có thể sống trong cảnh cá nằm trên thớt?