Trình Dụ Mặc nắm chặt tay Tấn Nhi, chạy trốn khỏi ngôi nhà mà nàng ta đã hết sức quen thuộc. Thấy sắp đến cửa sau, trong lòng nàng ta lại càng cảm thấy có gì đó không đúng: Tòa nhà này yên tĩnh quá. Ngoài Phương Tĩnh và Tưởng Tích Tích bị nhốt trong phòng ra thì những người khác đi đâu rồi nhỉ?Nghĩ vậy, nhịp bước của nàng ta bất chợt chậm lại. Nhìn góc hơi khuất sau cửa, trong lòng lại dâng lên vài phần sợ hãi. Nàng ta cảm thấy cánh cửa kia giống như một cái lưới, đang chờ mình và Tấn Nhi lao đầu vào.
Vì thế nàng ta ghé sát tai Tấn Nhi, thì thầm: “Nơi này có gì đó không đúng cho lắm, chúng ta tới cửa trước đi”
Tấn Nhi sợ sệt gật đầu đồng ý. Hai người đồng thời quay người, chạy theo hướng ngược lại nhanh như chớp, dọc theo bức tường chạy đến cửa Tây viện. Bỗng nhiên Tấn Nhi khựng lại, quan sát bên trong cửa trước rồi ảm đạm nói: “Bây giờ ngay cả Yến Nương cũng bị dính vào thứ đó. Nếu tỷ ấy ở đây thì chúng ta không cần phải sợ”
Trình Dụ Mặc kinh hãi: “Yến cô nương cũng…”
Tấn Nhi gật đầu: “Tỷ ấy không phải là người bình thường cho nên bà lão kia không thể chiếm cứ hoàn toàn cơ thể của tỷ ấy. Chỉ có thể làm tỷ ấy hôn mê bất tỉnh mà thôi”
Trình Dụ Mặc khuyên nhủ: “Nếu như vậy, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng đả thương nàng ấy. Trước hết chúng ta vẫn nên chạy đi, sau đó lại nghĩ cách cứu Yến cô nương cũng được”
Hai người nói rồi tiếp tục chạy về phía trước. Vừa bước được vài bước, một bóng người xuất hiện cạnh tường viện chặn đường đi của họ. Ánh mắt u ám của Trình Quốc Quang nhìn chằm chằm Tấn Nhi, vội hỏi: “Ngươi vừa mới nói, người bám vào cô nương kia là bà lão ư?”
Tấn Nhi thấy có người đột nhiên vụt ra thì hoảng sợ. Trong lúc nhất thời không biết nói gì, lắp bắp “ta ta ta” mất một hồi lâu. Bỗng nhiên, cậu vội vàng nắm chặt tay Trình Dụ Mặc, xoay người chạy trốn.
Nhưng đường lui đã bị chặn, mấy tên gia đinh không biết xông ra từ khi nào và đứng ở phía sau bọn họ, dương dương tự đắc lắc lư cây gậy to trong tay.
Bây giờ trước hay sau con đường đều đã bị chặn, đường thoát duy nhất của hai người là cánh cửa ở bên cạnh nhưng khi bước vào đó rồi thì sẽ gặp chuyện gì không? Trong phòng chỉ có Yến Nương đang hôn mê, không thể giúp được gì. Nhưng dù vậy Tấn Nhi vẫn không chút do dự kéo Trình Dụ Mặc tới cửa, vội chạy tới phòng Yến Nương, mở cửa bước vào. Cậu cũng không biết vì sao bản thân lại làm như vậy. Rõ ràng là Yến Nương vẫn chưa tỉnh. Rõ ràng còn có một bà lão đáng sợ đang bám trên người nàng. Nhưng hiện tại đến cảnh cùng đường, cậu vẫn muốn ở bên cạnh nàng, giống như chỉ cần gần nàng một chút thì cậu và tiểu cô cô sẽ an toàn hơn một chút.
Trình Quốc Quang cũng dẫn mấy gã gia đinh chạy tới. Bất ngờ thay, ông ta không để ý đến bọn Tấn Nhi, ngược lại bước nhanh đi đến mép giường, quan sát kĩ gương mặt Yến Nương rồi nhỏ giọng nói: “Ta là Đức Xương đây. Nếu nàng ở nơi này thì hãy cử động ngón tay để cho ta biết”
Yến Nương không nhúc nhích. Nàng vẫn y như cũ. Đôi mắt nhắm chặt giống như cả cuộc đời này sẽ không tỉnh lại vậy.
Sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt Trình Quốc Quang. Trong khoảnh khắc, đôi mắt chợt ánh lên hung ác, nhìn thẳng Tấn Nhi một cách dữ tợn, quát: “Người đàn bà này rốt cuộc là cái thứ gì thế hả? Vì sao người khác đều có thể đoạt xá, chỉ riêng nàng ta lại không được cơ chứ?”
“Đoạt xá?” Thế mà trong lúc nhất thời, Tấn Nhi lại quên đi nỗi sợ, ngẫm nghĩ thật kỹ hai chữ này: “Ý ông nói là những người này đều đã bị các ngươi đoạt xá ư?”
Gương mặt Trình Quốc Quang xanh mét, giống như một con diều hâu săn mồi xông tới đánh Tấn Nhi. Lúc Trình Dụ Mặc không kịp phản ứng, ông ta nắm cổ áo cậu rồi ném xuống đất, sau đó sải bước về phía trước, đôi tay bóp chặt cổ cậu: “Nói, người đàn bà này rốt cuộc là cái quái gì?”
Nhưng mới bóp cổ Tấn Nhi chưa được bao lâu, ông ta lại vội vã rút tay lại như bị bỏng, hoảng sợ nhìn chằm chằm vòng cổ màu đỏ trên cổ Tấn Nhi, lẩm bẩm: “Cái vòng này… Sao mà nó có thể cắn người được? Nó cắn bằng cách nào thế?”
Mấy tên gia đinh vội đi tới nâng Đường Quốc Quang lên. Vài người sợ hãi nhát gan lùi vào góc tường, không ai dám tiến lên phía trước một bước.
Trong lòng Tấn Nhi an tâm một chút. Một tay vuốt ve vòng cổ, một tay kéo Trình Dụ Mặc lui về mép giường, nói với đám người: “Đây chính là bảo bối diệt yêu trừ ma không gì làm không được. Nếu các ngươi không muốn cái chết đến quá nhanh thì đừng lại gần chúng ta”
Vài người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng bị câu nói của cậu dọa sợ. Do dự trong chốc lát thì có một gia đinh thì thầm vài câu với Trình Quốc Quang. Ông ta hơi chần chừ rồi gật đầu, dắt bọn người rời khỏi đó. Lúc sau chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc giòn tan, cửa phòng đã bị bọn họ khóa lại.
Nghe tiếng cửa bị khóa, Trình Dụ Mặc và Tấn Nhi thở phào nhẹ nhõm. Đôi chân mềm nhũn khuỵu xuống bên mép giường, không thể đứng dậy nổi. Không biết đã qua bao lâu, Trình Dụ Mặc bắt đầu quan sát cẩn thận vòng cổ trên cổ Tấn Nhi, nhỏ giọng hỏi: “Bảo bối này từ đâu ra thế? Vì sao bọn họ lại sợ nó như vậy?”
Tấn Nhi cười: “Tiểu cô cô, cái vòng này là thứ Yến Nương tặng cho cháu. Tỷ ấy nói đeo nó theo thì yêu tà không có cách nào lại gần được. Lúc trước khi ở bên cạnh đầm lầy, vòng cổ động đậy rất mạnh cho thấy rằng nó đã cảm nhận được mấy thứ này ở nơi đó. Nhưng sau này bị những kẻ đó đoạt xá nên vòng cổ này không thể cảm nhận được nữa” Nói tới đây, cậu nhíu mày ngẩng đầu lên: “Đoạt xá, rốt cuộc là từ này có nghĩa là gì đây?”
Trình Dụ Mặc chưa bao giờ nghe thấy từ ngữ kỳ quái này. Nàng chỉ trầm mặc lắc đầu. Bỗng nhiên nàng lùi về phía sau mấy bước, la lên: “Tấn Nhi, cháu xem tay Yến Nương đi”
Tấn Nhi khó hiểu cúi đầu, cậu sững người trong nháy mắt: Ngón trỏ tay phải của Yến Nương hơi nâng lên một xíu, nhẹ nhàng gõ vài cái lên giường, tiếp đó không động đậy nữa.
“Tấn Nhi, bà… bà ấy đang đáp lại ông ta đúng không? Phải chăng cơ thể của Yến Nương cũng đã nhanh chóng bị bà ta chiếm cứ mất rồi?”
***
Tiểu Vũ đứng nhìn cảnh chiều tà sắp buông xuống chân núi, sau khi tiểu xong thì hắn kéo quần lên, ợ ra mùi rượu tanh hôi Hắn bắt đầu chăm chú quan sát mấy cô nương trẻ đi ngang qua. Thấy các nàng không nhìn mình, hắn ta bèn nhặt đá lên rồi ném đến bên chân các nàng, huýt sáo với ý cực kỳ khiêu khích.
Các cô nương thấy hắn mặc quan phục nên chỉ có thể tạm thời nén giận, kéo tay nhau và vội rời đi. Tiểu Vũ không cam lòng, lẽo đẽo theo sau các nàng kêu vài tiếng “ê ê”. Sau đó không biết nói gì nên xấu hổ thả tay đang giơ lên xuống rồi hung hăng giậm chân mấy cái, trong lòng thầm trách bản thân nhát gan: Rõ ràng giờ đây hắn đã có cơ thể toàn vẹn, không đau không bệnh. Hơn nữa thân hình cao lớn, thoạt nhìn cũng oai hùng bất phàm. Thế mà tại sao vẫn giống như lúc trước, mỗi khi bắt gặp cô nương xinh đẹp lại chần chừ không bước, ngay cả xì hơi cũng không dám là sao?